Vương Gia, Đi Thong Thả

Vương Gia, Đi Thong Thả - Chương 40: Chiêu xù Lý Thanh Nhữ




Hành động mờ ám của Lý Thanh Nhữ không chạy thoát pháp nhãn của Đô úy, từ lúc đi vào võ quan đã cho thủ hạ bao vây kín căn phòng, mà hắn lại trực tiếp trấn giữ ngay cửa phòng, Lý Thanh Nhữ có chạy đàng trời cũng không thoát. Coi như y chạy được đi nữa thì chỉ bằng cái thân hình ục ịch của y có thể chạy bao xa, Đô úy dám cam đoan không đến thời gian một chén trà, y liền bị bọn họ bắt lại.

Hiển nhiên Lý Thanh Nhữ cũng phát hiện điều này, những Hoa nương đứng bên kia không thể làm gì giúp hắn, các nàng chỉ biết có tiền, nếu như không có tiền đừng hòng mơ gọi được các nàng, huống hồ đây là chuyện liên quan đến mạng người, dù có trả thù lao chưa chắc ai chịu làm. Coi như có người muốn giúp hắn thì với đôi tay trói gà không chặt của hắn cũng chẳng làm được gì.

Chỉ hận ngày hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều gia đinh, không phải vậy cũng sẽ không chật vật thế này, còn có cơ hội bảo toàn tính mạng. Bây giờ tất cả muộn màng rồi. Lý Thanh Nhữ cúi đầu ủ rũ thu hồi ánh mắt mặc cho Đô úy dẫn hắn đi.

Trong lòng hắn đến cùng vẫn còn một tia hi vọng hết thảy đều là hiểu lầm, hắn còn có thể tiếp tục làm khảo quan của mình, chẳng qua chỉ là một chút tiền tham ô mà thôi, lý do này không thể nào dẫn đến mất mạng.

Đô úy áp giải hắn ra khỏi gian phòng, Lý Thanh Nhữ cúi đầu lén lút liếc mắt nhìn xung quanh thấy bên ngoài căn phòng tràn đầy người xem náo nhiệt, trong đó có khách làng chơi cũng có hoa nương, trong lòng ám khổ lần này chẳng còn mặt mũi, liếc thấy tú bà thanh lâu hắn liền vội vã lên tiếng cầu cứu: “Ma ma cứu ta, nhanh đi nói cho Vương Gia có kẻ giả mạo bắt người”

Tú bà đã sớm bị quan binh làm sợ vỡ mật, hiện tại nào có dám nói nửa lời, thấp mi đối với lời cầu cứu của Lý Thanh Nhữ làm như mắt điếc tai ngơ, giả vờ không nhìn thấy Lý Thanh Nhữ. Trong lòng Tú bà còn thầm hận Lý Thanh Nhữ doạ khách hàng của bà náo loạn cả lên.

Đô úy không để ý ánh mắt mọi người đang vây xem, trực tiếp liền đem Lý Thanh Nhữ áp giải đi.

Trên đường áp giải bình an, cũng không có như hắn nghĩ là sẽ bị mang tới nơi hoang vu không người ở, sau đó thủ tiêu. Lý Thanh Nhữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người còn, mọi việc đều có hi vọng.

Đoàn người đi tới trước cửa hình bộ Dương Châu, nhìn tấm biển nha môn Lý Thanh Nhữ bước chân lảo đảo quay đầu nhìn về phía võ quan đi sau hắn, nghi ngờ hỏi: “Đô úy, đây là?”

Võ quan cười trên sự đau khổ của hắn nói: “Đây chính là nơi Lý đại nhân cần đến.” Võ quan ra hiệu cho quan binh, ngón tay chỉ vào Lý Thanh Nhữ phân phó: “Coi chừng hắn, đừng để hắn chạy thoát. Các ngươi trước tiên ở chỗ này chờ, ta vào thông báo một tiếng.”

Bọn quan binh lập tức trả lời: “Vâng! Đô úy” Vừa dứt lời liền tập trung đề phòng nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhữ.

Lý Thanh Nhữ bị ánh mắt bọn họ doạ đến khép nép, sợ sệt rụt cổ co vào áo.

Võ quan yên tâm gật đầu bước đi vào bên trong Hình bộ, đi tới đại sảnh Hình bộ nhìn thấy người ngồi ở công đường liền cung kính hành lễ nói “Vương Gia người đã mang đến“. Võ quan đối với những người khác ở trên công đường cũng không thèm nhìn một cái.

Phương Đàn rất hài lòng với tốc độ làm việc của hắn, gật nhẹ nói: “Đem người vào đây.”

“Vâng.”

Lý Thanh Nhữ bị giải vào, quần áo rộng thùng thình lộ ra trung y ngổn ngang bên trong, trên trán còn có dấu môi đỏ chót không biết của Hoa nương nào để lại, dáng vẻ vô cùng chật vật.Quan lại đứng hai bên đều không đành lòng nhìn hắn như vậy, thực sự là quá mất mặt quan chức vùng Giang Nam.

Lý Thanh Nhữ quỳ trên mặt đất cũng cảm giác được ánh mắt khác thường xung quanh mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền giật mình, xung quanh mình làm sao nhiều người đến vậy, trong đám người cũng không thiếu những khuôn mặt quen thuộc. Hắn đơ cả cổ nhìn sang nhìn bên kia thấy người đứng đầu tiên chính là Giang Nam tuần phủ, vừa thấy mình hắn liền trợn mắt hăm dọa. Mà ngồi giữa công đường là Phương Đàn lại một mặt bình tĩnh không lay động đang thưởng thức trà ngon. Nhất thời trên lưng lạnh cả sống lưng, chuyện lớn rồi đây.

Lý Thanh Nhữ vội vã dập đầu hô to: “Vương Gia oan uổng quá”

Phương Đàn nhíu mày cố tình hỏi: “Bản vương oan uổng ngươi chuyện gì? Từ khi ngươi bước vào đây bản vương chỉ vừa nói chuyện. Ngươi cần phải cân nhắc chính mình...” Dừng lại một chút, nhấn mạnh: “Bản vương oan uổng ngươi chuyện gì?”

Lý Thanh Nhữ nghe vậy ngẩn ra, rụt rè hỏi: “Vương Gia gấp gáp tìm hạ quan tới có việc gì?”

“Có người kiện cáo ngươi gian lận, tham ô nhận hối lộ“. Phương Đàn gọn gàng dứt khoát nói ra. “Vì thế bản vương mới cho người gọi Lý khảo quan đến đây hỏi một chút là thật? Hay là giả?”

Lý Thanh Nhữ nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối không có việc này!” Trong lòng âm thầm nghĩ xem ai là người tố giác hắn.

“Nếu Lý đại nhân đã kiên trì như vậy, bản vương tạm thời tin tưởng Lý đại nhân. Lý đại nhân yên tâm, nếu như Lý đại nhân thực sự trong sạch, bản vương nhất định bắt tên bêu xấu Lý đại nhân chịu tội, trả sự trong sạch cho Lý đại nhân“. Phương Đàn ý tứ sâu xa nói rằng.

Lý Thanh Nhữ nghe vậy vui vẻ lên, cho rằng Phương Đàn sẽ bao che cho mình, không biết liêm sỉ dập đầu nói: “Tạ ơn vương gia đã thông cảm cho hạ quan.”

“Vậy trước hết mời Lý đại nhân gặp một người.” Phương Đàn vỗ tay một cái: “Đem người dẫn tới.”

“Không biết Vương Gia muốn cho hạ quan gặp người nào?” Lý Thanh Nhữ lời còn chưa dứt, hai quan binh đã mang một người bị trói thành cái bánh chưng đi vào. Người kia vừa giẫy giụa vừa hô lớn: “Mau thả ta! Ta là người hầu của Lý Thanh Nhữ đại nhân, các ngươi dám bắt ta có phải là không muốn sống rồi không. Nếu để cho đại nhân nhà ta biết nhất định sẽ xử lý các ngươi“. Nghe nói như thế Giang Nam tuần phủ cùng các quan lại khác nhất thời đen mặt, Lý Thanh Nhữ lúc nào lợi hại như vậy, có còn để bọn họ trong mắt.

Hai quan binh không điếm xỉa gì đến lời gã hầu nói, trực tiếp đem hắn đè xuống đất. Người kia giẫy giụa không chịu quỳ xuống, trong miệng tiếp tục nói những câu nói kia, hai quan binh ấn vai của gã vai quát to: “Quỳ xuống!” Một người đưa chân ra đá một cước, lực đá mạnh vào chân của hắn, hai chân tê rần liền không khống chế được quỳ xuống. Hai quan binh sợ hắn sẽ đứng lên đến cho nên một người một bên gắt gao đè vai của hắn, không cho hắn nhúc nhích.

Lý Thanh Nhữ liếc mắt nhìn người kia, hắn không khỏi trợn mắt lên càng thêm sợ hãi, vì sao người hầu chuyên bán tin tức thi cử cho hắn lại ở chổ này

Người kia vừa ngước đầu hô to, vừa quan sát người chung quanh, muốn biết là ai dám bắt gã đến đây. Chờ đến khi hắn nhìn thấy Giang Nam tuần phủ mặt mày xám xịt, giọng nói mới dần dần hạ xuống, khí thế thời tiêu đi hơn nửa. Lại nhìn thấy người quỳ bên cạnh mình thế là không dám nói thêm câu nào.

Sau một lát gã mới thấp giọng hỏi dò Lý Thanh Nhữ: “Lão gia tại sao lại ở chỗ này, xảy ra chuyện gì.” Gã tự cho rằng nói như vậy đã nhỏ lắm rồi, lại không nghĩ rằng toàn đại sảnh ai nấy cũng đều nghe được những lời gã nói với Lý Thanh Nhữ.

“Không biết Lý đại nhân có biết người này hay không“. Lúc này Phương Đàn chỉ vào người kia hỏi “Người này chính là đang lúc mua bán tin tức gian lận thi cử thì bị quan phủ bắt được, có người nói người này là thuộc hạ của Lý đại nhân, được Lý đại nhân sai khiến làm những việc này...”

Người kia cảm giác được hoàn cảnh không hay rồi, sốt ruột đối với Lý Thanh Nhữ la lớn: “Lão gia cứu ta”

Lời này vừa nói ra, Lý Thanh Nhữ mặt xám ra tro, đau khổ nhắm mắt lại, hắn tại sao lại có người hầu ngu như thế. Hiện tại chỉ có thể mau chóng rũ sạch quan hệ. Lý Thanh Nhữ cắn răng lập tức trả lời: “Vương Gia, hạ quan không quen biết người này! Hắn là đang vu khống hạ quan!”

Người kia trợn mắt lên, khó có thể tin nhìn Lý Thanh Nhữ: “Lão gia, làm sao lại không quen biết ta! Ta là Vượng Tài a!”

Phương Đàn trên mặt mang theo ý cười hỏi: “Chuyện này.. Lý đại nhân muốn giải thích thế nào?”

Lý Thanh Nhữ phủ phục trên mặt đất kêu trời kêu đất nói rằng: “Vương Gia! Tiểu nhân oan uổng a! Vương Gia đừng vội nghe hắn nói bậy, hạ quan không quen biết người này chứ nói chi đến chuyện hắn là người làm của hạ quan”

Phương Đàn hỏi một vấn đề: “Vậy Lý đại nhân cảm thấy nên xử người vu khống đại nhân sao bây giờ”

Lý Thanh Nhữ ánh mắt lộ ra hung quang phun ra một chữ: “Giết!”

Phương Đàn không tiếp tục quan sát Lý Thanh Nhữ nữa, chuyển hướng sang hỏi Vượng Tài: “Có phải là đại nhân nhà ngươi sai ngươi đi bán những tin tức kia?”

Vượng Tài sợ hãi nhìn sang Lý Thanh Nhữ đáp: “Đúng” Lại vội vã cúi đầu, nếu lão gia không muốn hắn sống, hắn chỉ có thể tự mình tìm đường sống.

Lý Thanh Nhữ nghe vậy cả kinh, nhanh chóng nghiêng đầu mắng Vượng Tài: “Nói bậy bạ” Vượng Tài bị hắn mắng sợ hãi chống hai tay trên đấy run lẩy bẩy. Hắn xoay người lại cải: “Hắn nhất định là do bọn tiểu nhân sai khiến đến nói xấu hạ quan, xin Vương Gia minh xét”

“Ồ?” Phương Đàn nói: “Lý đại nhân, bản vương đã phái người đi điều tra. Người này xác thực là người của ngươi”

“Chuyện này...” Lý Thanh Nhữ trên mặt toát mồ hôi lạnh theo cằm của hắn nhỏ giọt trên đất cố tìm tới lời giải thích hợp lý: “Hạ quan trong phủ có mười mấy hạ nhân, hạ quan làm sao nhớ hết. Nếu như hắn thực sự là người trong phủ của hạ quan vậy cũng không quan hệ gì đến hạ quan, hạ quan cũng không biết hắn gây nên chuyện gì.”

Vượng Tài gấp gáp nói: “Lão gia, rõ ràng là ngài sai nô tài làm những chuyện kia, vì sao có thể không thừa nhận?”

Lý Thanh Nhữ trợn mắt lên giận dữ mắng Vượng Tài: “Câm miệng thúi ngươi lại” sau đó hướng về Phương Đàn khóc lớn: “Hạ quan quản giáo không nghiêm, để gia nô mượn danh nghĩa hạ quan lừa bịp khắp nơi, hạ quan đáng chết. Nhưng việc này thật cùng hạ quan không quan hệ, xin Vương Gia minh xét. Hạ quan nguyện phục tùng Vương Gia, nếu như Vương Gia cho hạ quan chút thời gian, hạ quan nhất định có thể đem sự tình tra ra ngọn nguồn”

Phương Đàn nhìn phía dưới lại hỏi: “Thư sinh kia đâu?”

Một thư sinh tay cầm quạt nhã nhặn từ trong đám người đi ra chắp tay: “Vương Gia, tiểu sinh ở đây.”

Phương Đàn chỉ vào Lý Thanh Nhữ cùng Vượng Tài hỏi: “Ngươi có biết hai người này?” Lý Thanh Nhữ cùng Vượng Tài nghe vậy không khỏi rụt cổ, tuy rằng không biết người tới là ai, thế nhưng có tật giật mình, vẫn là sợ sệt người khác đem bọn họ nhận ra.

Thư sinh liếc nhìn nhìn mặt của hai người bọn họ: “Tiểu sinh biết.”

Phương Đàn lời ít ý nhiều: “Người phương nào?”