Vương Gia, Đi Thong Thả

Vương Gia, Đi Thong Thả - Chương 33: Đến Dương Châu




Phụ hoàng đã nói đến mức này Phương Đàn còn có thể không hiểu sao? Nàng lập tức quỳ xuống nói “Xin phụ hoàng thứ tội, đều là tội của nhi thần, mẫu phi không có liên quan gì!”

“Con cho rằng trẫm không biết sao?” Tiên hoàng thu hồi sát khí, cười haha vuốt chòm râu nói: “Mẹ con tự cho là rất kín kẽ không một lỗ hổng, có thể nàng đã không biết trong cung này không chổ nào là không có tai mắt. Nàng làm những chuyện kia trẫm đã sớm biết, chỉ là trẫm không nói mà thôi. Nàng sợ cùng trẫm tuẫn táng, thật ra trẫm nào có nỡ nàng trẻ tuổi như thế lại chết theo trẫm.” Nói đến câu cuối cùng trong mắt ông tràn ngập nhu tình.

“Hi vọng phụ hoàng đừng trách cứ mẫu phi” Phương Đàn dập đầu xin tội.

“Trẫm sẽ không trách nàng.” Tiên hoàng cười tươi nói rằng “Nếu không phải con là bé gái, trẫm cũng không dám vi phạm quy tắc tổ tiên từ xưa đến nay, bằng không ngôi vị hoàng đế này trừ con ra không còn ai khác có thể xứng đáng hơn! Con so với Hàng vẫn là thích hợp hơn.”

Phương Đàn: “Nhi thần chưa bao giờ nghĩ muốn ngồi trên ngôi cao.”

“Phương Hàng lòng dạ hẹp hòi, hắn không muốn ai hơn mình. Con so với hắn thông tuệ hơn rất nhiều, hiện tại trẫm vẫn còn đây, hắn không dám ra tay với con thôi, đợi sau khi trẫm qua đời, chỉ sợ hắn chắc chắn trừ khử con mới an lòng an dạ.” Tiên hoàng lắc đầu, trong lòng ông đã sớm thất vọng Phương Hàng đến cực độ.

“Phụ hoàng xin yên tâm, nhi thần không nghĩ sẽ cùng hoàng huynh phát sinh xung đột.” Phương Đàn cau mày.

“Trẫm tin tưởng con sẽ không, nhưng con có dám chắc hoàng huynh con sẽ không ra tay?” Tiên hoàng liếc nhìn nàng. Câu nói này làm Phương Đàn nghẹn lời.

Tiên hoàng bất đắc dĩ nói: “Đàn, con chính là quá yếu lòng, người nắm quyền không thể có tử huyệt, con nhất định phải sửa chữa” Hắn từ trong lòng móc ra một khối ngọc bội đến đưa cho Phương Đàn “Khối ngọc bội này cầm đi, hy vọng có thể bảo đảm cho con một mạng.”

“Khối ngọc bội này có thể bảo vệ tính mạng nhi thần sao?” Phương Đàn tiếp nhận, ngờ vực nhìn khối ngọc bội kia, đó là một khối ngọc bình thường bất quá cũng cỡ dương chi bạch ngọc mà thôi.

Tiên hoàng giải thích: “Khối ngọc bội này tượng trưng cho một nửa quân quyền xã tắc. Vạn nhất... Con cùng hắn đối kháng.” Lại do dự tiếp lời: “Chỉ sợ người chịu khổ nhất là lê dân bách tính.”

“Nhi thần nhất định sẽ bảo vệ tốt người dân của mình.” Phương Đàn kiên định trả lời.

“Nếu như hoàng huynh của con có thể ngồi vững vàng vị trí này được mọi người nể trọng, ân đức bao la. Con hãy phụ tá cho hắn, trẫm dưới cửu tuyền hi vọng hai con có thể tốt đẹp.” Tiên hoàng nói chuyện trong mệt mỏi, dừng lại ho nôn mấy lần, Phương Đàn muốn rót trà cho ông, ông từ chối khoát tay nói tiếp: “Nếu hắn không làm tốt chức trách của mình, dẫn đến gian thần nhiễu nhương, dân chúng lầm than. Con phải thay thế nó! Nhưng con phải nhớ tha cho nó một mạng.”

“Nhi thần sẽ, xin phụ hoàng yên tâm.”

“Phải cố gắng bảo vệ sơn hà xã tắc và lê dân bách tính, đừng phụ kỳ vọng của trẫm đối với con!” Nói tới đây tiên hoàng tiêu hao không ít thể lực, hơi thở gấp gáp.

Phương Đàn khẩn trương hết sức: “Phụ hoàng nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi, những việc này sau này hãy nói.” Nói liền nàng liền muốn đỡ ông nằm xuống.

Tiên hoàng ngừng lại động tác của nàng: “Con để trẫm nói xong, nếu không nói, trẫm chỉ sợ không có cơ hội.” Tiên hoàng khó nhọc nói tiếp: “Đến khi con có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, trẫm sẽ viết một phần di chiếu gửi lại cho một người đáng tin cậy, vạn bất đắc dĩ hắn không giao cho lại cho con, con phải nhớ kỹ, nhớ kỹ di chiếu chỉ có một phần, là thật hay giả chỉ có người ngồi ở vị trí này mới biết!”

Phương Đàn gật đầu liên tục, hi vọng ông có thể nói nhanh một chút rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Tiên hoàng đưa cánh tay tiều tụy thương tiếc sờ đầu của nàng: “Trẫm không phải không nghĩ tới con một thân một mình phải làm sao. Trẫm là cha, là cha thì sao lại không yêu thương con mình. Nhưng quốc gia xã tắc mới là quan trọng. Ngồi trên vị trí này liền đã định là cô độc, cho dù có cùng người khác thân mật thì cũng thế thôi.” Phương Đàn không có gì để nói, nàng vẫn giữ yên lặng.

Tiên hoàng nhìn chăm chăm trần nhà tự nhủ: “Càng già càng sợ báo ứng, trẫm ngẫm lại tuổi trẻ làm những chuyện kia thực sự là hối tiếc không kịp. Hi vọng khi chết xuống âm phủ sẽ không có cừu nhân đeo đuổi truy sát trẫm. Ai nha!”

“Phụ hoàng không nên nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng bệnh.” Phương Đàn an ủi.

“Đỡ trẫm nằm xuống đi.” Tiên hoàng ho khan một cái nói: “Trẫm mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Con cũng lui ra đi.”

“Vâng.” Phương Đàn lập tức đứng lên, đỡ tiên hoàng nằm xuống sau đó liền rời khỏi cung.

Nàng cũng không biết chính là lúc nàng đi rồi. Tiên hoàng nằm trên giường nhìn theo bóng dáng Phương Đàn nhủ thầm: “Con tại sao không phải là con trai đây, nếu như là trai thật tốt! Là con trai thì sẽ không có nhiều khúc chiết như vậy.” Trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối, tiếp theo lại tự nói với mình: “Trầm qua đời rồi biết làm sao đây? Lúc đó ai làm hoàng đế coi như không liên quan đến trẫm, tổ tông cũng sẽ không trách tội trẫm. Quốc gia cần một minh quân, bách tính cần một vị hoàng đế tốt, hoàng đế dù là nam hay nữ thì có làm sao? Đáng tiếc trẫm là không nhìn thấy ngày đó. Ai nha “

Sau lần nói chuyện này không bao lâu tiên hoàng băng hà. Bây giờ nhớ lại lần cha con trò chuyện năm đó, lòng Phương Đàn chua xót, tiên hoàng vì mình suy nghĩ chu đáo, mình vậy mà vẫn lừa gạt ông ấy...

Nàng phát hiện mình nghĩ xa xăm thật rồi, vội vã kéo tâm tư trở về. Nhớ đến hiện tại Phương Hàng không chỉ muốn nàng chết, hắn còn Tống Ứng Diêu chết, nàng không thể không phòng bị. Vừa ra khỏi kinh thành nàng lập tức phái người đi tìm người tín nhiệm của tiên hoàng, chẳng mấy chốc liền có manh mối.

Càng nghĩ càng mơ hồ, đến cuối cùng nặng nề ngủ mất. Sáng sớm hôm sau khi nàng còn mê mang trong giấc ngủ hình như có gì đó tác oai tác quái trên mặt mình, cứ một hồi biến mất một hồi xuất hiện. Nàng hết kiên nhẫn mở mắt ra, thấy Tống Ứng Diêu nằm trong lòng của mình, đang cười tươi như hoa nhìn mình.

Phương Đàn nhất thời bị đánh thức, bao nhiêu buồn bực đều bay mất, giang tay ôm sát nàng, gò má thiếp trên trán của nàng, nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Làm sao thức sớm vậy?”

Tống Ứng Diêu buồn cười nói: “Mặt trời lên cao lắm rồi, sớm gì nữa đây?”

“Thật sao?” Phương Đàn híp một con mắt quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, tính toán giờ giấc xác thực không còn sớm, trở về lại nhắm hai mắt nói: “Chúng ta ngủ thêm một chút.”

Tống Ứng Diêu không nghĩ Vương Gia của nàng cũng sẽ nằm nướng, một cái tay che miệng cười khúc khích, một cái tay đẩy đẩy bờ vai của Phương Đàn: “Không thể ngủ tiếp, ngủ tiếp sẽ trễ.”

Phương Đàn tối hôm suy nghĩ đến nửa đêm, nàng còn chưa ngủ đủ nên làm sao chịu thức. Đem Tống Ứng Diêu đè tay lại nói: “Không có chuyện gì.”

“Mọi người bên ngoài làm sao bây giờ?” Tống Ứng Diêu hỏi.

“Bọn họ là sẽ không tới quấy nhiễu chúng ta. Ngoan, nhanh ngủ.” Phương Đàn nhắm mắt lại, vỗ nhẹ đầu Tống Ứng Diêu.

Tống Ứng Diêu gật đầu, nàng liền yên tâm sẽ không có người tới quấy rầy các nàng, nhắm mắt lại cùng Phương Đàn ngủ tiếp. Hai người ngủ thẳng một giấc đến giờ mão, sau đó mới ngoan ngoãn rời giường.

Phương Đàn để Tống Ứng Diêu mặc nam trang, dù sao nàng đi Giang Nam làm khâm sai đại thần, bên người mang theo nữ quyến thật không thích hợp cho lắm.

Tống Ứng Diêu mặc quần áo tử tế, Phương Đàn phía sau giúp nàng buộc tóc, ở trước mặt của Phương Đàn, Tống Ứng Diêu xoay một vòng hỏi: “Vương Gia thế nào?”

Phương Đàn chuyên tâm nhìn kỹ nàng, đưa ra đánh giá thật lòng: “Vẫn còn chút nữ tính, thế nhưng rất tuấn tú.” Không phải ai cũng như nàng mặc nam trang vừa vặn như vậy

Tống Ứng Diêu gật gù: “Thiếp cũng cảm thấy như vậy.”

Hai người lúc xuống lầu không có ai ngạc nhiên khi bên cạnh Vương Gia bên xuất hiện thêm một người, chuyện của chủ nhân không đến lượt bọn họ quản, cũng không thể nhiều chuyện.

Hoán Sơn thấy Vương Phi bên cạnh Vương Gia, có tật giật mình đi đến trước mặt hai người hỏi: “Vương Gia có dùng điểm tâm hay không?”

Phương Đàn nhìn nhìn mặt trời: “Không còn sớm, trước khi mặt trời xuống núi nhanh đến trấn kế tiếp, sớm một chút lên đường đi. Điểm tâm vừa đi vừa ăn.”

Tống Ứng Diêu ở bên cạnh le lưỡi trêu ghẹo, biết không còn sớm vậy mà Vương gia còn ngủ nướng. Phương Đàn nhìn thấy trừng nàng một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.

Hoán Sơn thấy Vương Gia không có trách tội hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, nô tài lập tức sai người thu dọn đồ đạc.”

Vài ngày sau bọn họ rốt cục đã đến thành Dương Châu, còn chưa đến cửa thành, rất xa đã nhìn thấy quan chức Dương Châu các cấp đứng chờ sẵn.

Ô một tiếng, Trầm Hàn cho ngựa dừng lại, đoàn xe sau đó cũng ngừng theo. Các quan lại thấy đoàn xe Vương Gia đến rồi vội vã ra đón, Giang Nam tuần phủ chỉnh tề quỳ xuống, cùng hành lễ: “Hạ quan tham kiến Vương Gia!” (Thành Dương Châu thuộc vùng Giang Nam)

Phương Đàn mang theo Tống Ứng Diêu xuống xe ngựa, đi đến trước đoàn người đưa tay nâng dậy Giang Nam tuần phủ: “Các vị đại nhân mau đứng lên.”

“Tạ ơn vương gia.” Các vị đại thần đồng thanh nói, sau đó đều đứng lên.

Giang Nam tuần phủ hành lễ: “Núi cao lộ hiểm, không nghênh đón kịp thời, xin Vương Gia thứ tội.”

Phương Đàn thu tay về, nhìn mọi người tò mò hỏi: “Đại nhân làm sao biết bản vương hôm nay đến?”

Giang Nam tuần phủ đáp: “Hạ quan vừa có chỉ lệnh, liền ở chỗ này chờ, cũng đã được vài ngày.”

Phương Đàn khách sáo nói: “Đại nhân cực khổ rồi.”

Giang Nam tuần phủ nhìn thấy Tống Ứng Diêu mặc nam trang bên cạnh Phương Đàn liền hỏi: “Vương Gia, đây là?”

“À, đây là người hầu thân cận của ta.”

Một người hạ nhân bình thường có thể ở bên cạnh Vương Gia sao, thật là kỳ quái, Giang Nam tuần phủ nghe được câu trả lời liền không hỏi thêm nữa: “Vương Gia mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, hiện tại muốn lập tức nghỉ ngơi hay là muốn gặp gỡ các quan chủ khảo lần này?”

“Bản vương hiện tại có lẽ chưa thích hợp gặp gỡ các vị đại nhân, hay là ngày mai đi.”

Giang Nam tuần phủ giả vờ như tỉnh ngộ: “Hạ quan đã rõ, hạ quan đã an bài nơi nghỉ ngơi, xin mời Vương Gia và tuỳ tùng đến đó.”

Đa tạ Đại nhân.” Phương Đàn chắp tay đáp tạ.

Giang Nam tuần phủ xoay người: “Vương Gia xin mời.” Các vị quan đứng phía sau vội nhường đường. Phương Đàn một bước đi vào, Tống Ứng Diêu đi theo bên cạnh nàng, sau đó là Giang Nam tuần phủ.

Mọi người đi trên đường phố Dương Châu, tuy đã nghe danh nhưng từ hai bên đường có thể nhìn ra được sự phồng thịnh nơi đây. Phương Đàn hài lòng gật đầu: “Xưa nay nghe nói Giang Nam trù phú, thật đúng là như thế.”

Thường ngày triều đình phái vị quan nào đến đây cũng nói câu đó, liền biết ý của hắn là cái gì, xem ra vị vương gia này cũng không tốt cho lắm. Không biết lại muốn hốt bao nhiêu bạc ở Giang Nam mới chịu đi. Chỉ sợ hắn giở công phu sư tử ngoạm, lấy hết bạc phủ khố, bách tính lại gồng gánh thêm vài năm tiền thuế. Giang Nam tuần phủ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nói: “Thật ra chỉ so với những chỗ khác khá hơn một chút mà thôi.”

Phương Đàn mỉm cười: “Đại nhân khiêm tốn, là vì đại nhân quản lý tốt”