Vương Gia, Đi Thong Thả

Vương Gia, Đi Thong Thả - Chương 3: Tứ hôn




“Mẫu phi sinh và nuôi dưỡng hài nhi, hài nhi có gì để trách mẫu phi?” Bàn tay Phương Đàn áp lên bàn tay của Thái phi đang xoa xoa gò má của mình cười nói.

Thái phi đau lòng: “Nếu như không phải mẫu hậu tự mình chủ trương mang con nữ phẫn nam trang, hôm nay con cũng đâu bị hoàng thượng nghi ngờ, cũng không cần cưới một cô gái làm vợ. Con năm nay đã hai mươi, bình thường nữ nhân ở cái tuổi này đã sớm kết hôn, hài tử phỏng chừng mấy đứa. Nhưng mà con...”

Phương Đàn vội vàng nói: “Có thể lúc đó mẫu phi vì phải chu toàn tính mạng, bất luận gọi hài nhi làm chuyện gì, hài nhi đều đồng ý.”

Hậu cung đương triều có quy tắc, quy tắc kia ngoại lệ cho các phi tử sinh ra hoàng tử, còn nếu sinh ra công chúa, khi Tiên hoàng qua đời, các phi tử cũng nhất định sẽ bị chôn cùng. Năm đó lúc Thái phi sinh ra Phương Đàn, Tiên hoàng vừa lúc bệnh nặng, Thái phi khi đó cũng mới mười sáu, mười bảy tuổi, vẻ đẹp niên hoa, bà không muốn bị chôn theo Tiên hoàng, liền cùng bà mụ và tỳ nữ vú em lẳng lặng mang công chúa biến thành hoàng tử. Ai ngờ từ lúc Phương Đàn sinh ra, tiên hoàng thân thể càng ngày càng khỏe lên, tiếp theo sống thêm mười bảy năm mới tạ thế. Thế nhân đều nói Phương Đàn chính là thiên hàng phúc tinh, Phương Đàn thuở nhỏ lại thông minh lanh lợi rất lòng tiên đế, đó mới là câu chuyện đằng sau.

Thái phi nghe được Phương Đàn nói như vậy, tâm có phần an ủi: “Hại con một đời, mẫu phi cảm thấy áy náy quá. Nếu không...” Thái phi muốn khuyên nhủ Phương Đàn từ bỏ cuộc sống bây giờ, quy ẩn núi rừng. Nhưng nghĩ lại tính khi Phương Đàn quật cường, vẫn là từ bỏ cái ý niệm này.

“Mẫu phi, hài nhi hiện tại cũng rất vui vẻ a. Mỗi ngày vì quốc gia gắng sức, đây không phải là điều phụ hoàng vẫn chờ đợi hay sao?” Phương Đàn cười nói.

Thái phi vươn ngón tay chỉ vào trán Phương Đàn bất đắc dĩ nói “Con nha, cái gì cũng nghĩ cho phụ hoàng, nghĩ cho xã tắc, chưa bao giờ nghĩ cho mình.”

“Hài nhi nhất định sẽ! Mẫu phi cứ yên tâm đi.” Phương Đàn hướng về Thái phi bảo đảm nói.

Sau mười ngày, lúc lâm triều, Đại thái giám Thạch Tu đứng phía trên trước mặt văn võ bá quan tuyên chỉ, tứ hôn Thành vương gia cùng trưởng nữ của Quá thường tự khanh Tống Trưng Chi, lệnh một tháng sau thành hôn.

Nghe thánh chỉ tứ hôn các đại thần hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết Tống Trưng Chi chỉ là một vị quan tam phẩm, trên tay căn bản không quyền lực, coi như nữ nhi của hắn cho dù có tốt đi chăng nữa, lấy thân phận của hắn cũng không xứng với Vương Gia. Hoàng thượng sắp xếp như thế là có ý gì. Phương Đàn đã sớm biết sẽ như vậy, hờ hững đứng ra tiếp chỉ.

Đứng trong góc điện Tống Trưng Chi vừa nghe thấy con gái của mình được ban hôn, thật khó có thể tin. Hắn chỉ là một quan văn nhỏ bé, từ trước đến giờ không có gì xuất chúng, lâm triều cũng rất ít khi bẩm tấu, hắn vào triều sớm chỉ vì ứng phó mà đến, hoàng đế căn bản không biết còn có người như hắn. Lúc này tại sao lại có chuyện tốt như vậy rớt trên người mình. Hơn nữa còn là tứ hôn với Thành Vương gia, có thể cùng hoàng thân quốc thích kết giao chính là mấy đời của hắn còn không dám vọng tưởng, ngày hôm nay lại xảy ra. Đây thật sự là hoàng ân Thiên Tử a!

Hắn ngây ngốc tại chổ một hồi, ngay cả khi Thạch Tu gọi hắn tiếp chỉ mấy lần hắn còn chưa hoàn hồn. Nếu không phải vị đại thần bên cạnh đẩy hắn một cái, hắn còn không biết sẽ ngây ngẩn bao lâu. Khi Thạch Tu thiếu kiên nhẫn gọi rõ tên hắn Tống Trưng Chi, hắn bấm bắp đùi của mình một cái tự nhủ phải tỉnh táo lại, hoang mang lúng túng từ bên trong hàng ngũ bước ra, đứng bên cạnh Phương Đàn, cùng Phương Đàn tiếp chỉ.

Lúc này những đại thần khôn khéo đã biết rõ lý do vì sao. Họ đều nhìn hai người với ánh mắt sâu xa.

Hai người cùng nhau quỳ xuống nói “Thần lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau khi hạ triều, Phương Đàn cầm thánh chỉ tứ hôn muốn rời khỏi. Tống Trưng Chi cẩn thận từng li từng tí một ôm thánh chỉ từ trong nhóm các đại thần bị đẩy ra bên người Phương Đàn, loay hoay kiểm tra lại thánh chỉ một lần, chỉ lo làm hỏng. Sau đó mới hướng về phía Phương Đàn hành lễ nói: “Vương Gia.”

“Sao?” Phương Đàn đáp xong liền nhìn hắn một cái, hóa ra là nhạc phụ của nàng. Nàng đối với hắn cũng không thích, nếu không vì lần này tứ hôn, nàng thật không biết trong triều còn có một người như thế.

“Quá thường tự khanh tìm bản vương có chuyện gì?” Nàng thuận miệng hỏi, chân vẫn bước không hề có ý dừng lại. Tống Trưng Chi không thể làm gì khác hơn là lẽo đẽo sau lưng nàng do dự mở lời: “Thần có thể cùng Vương Gia kết thành người một nhà là phúc ba đời, nhưng không biết đây là ý của Vương Gia hay là ý của Thánh thượng?”

Phương Đàn cười gằn một tiếng, hỏi ngược lại “Ngươi cảm thấy bản vương sẽ làm chuyện như vậy sao? Hết thảy đều là hoàng thượng sắp xếp.”

Tống Trưng Chi khom người, cười không ngậm mồm vào được nói: “Vâng vâng vâng, hoàng ân đại hải.” Điều này chứng minh hoàng thượng thật sự chú ý tới hắn, hơn nữa sau này con đường hoạn lộ còn được Vương gia trợ giúp. Vậy vinh hoa phú quý một bước lên mây còn có thể khác sao? Đây thực sự là chuyện nằm mơ.

Đi được một đoạn đường, Phương Đàn phát hiện Tống Trưng Chi vẫn còn đi theo phía sau của mình, tâm trạng không kiên nhẫn, Phương Đàn dừng lại, hướng Tống Trưng Chi hỏi: “Quá thường tự khanh còn có chuyện gì sao?”

Tống Trưng Chi nghe được Phương Đàn hỏi hắn, từ trong mộng đẹp hồi phục tinh thần lại, vội vàng lắc đầu nói “Thần không sao rồi.”

Phương Đàn khóe mắt liếc hắn một chút, thấy hắn bộ dáng vô cùng phấn khởi trong lòng mắng thầm 'người này đầu óc có bệnh'. Hắn là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu chuyện trong quan trường. Lại nhìn không ra hoàng đế đối với Vương Gia là vô cùng căm ghét, hận không thể trừ khử nàng. Những đại thần khác thấy nàng là tìm cách tránh xa, chưa từng thấy có ai như hắn cứ dính sát nàng.

Người bình thường rõ ràng nếu gặp vấn đề có khả năng ảnh hưởng đến an nguy của bản thân đã sớm suy nghĩ biện pháp né tránh, hắn lại còn có thể cao hứng như thế, là ngốc hay là có mưu đồ gì khác... Phương Đàn không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhìn về phía Tống Trưng Chi, ánh mắt biến hóa tài tình. Phương Đàn liền hỏi: “Quá thường tự khanh vì sao còn theo bản vương?”

Tống Trưng Chi lúc này mới phản ứng kịp, hắn đã theo Phương Đàn ra đến cửa cung, chỉ còn mấy bước nữa là đến cỗ kiệu chờ sẵn. Thành vương phủ cùng phủ đệ của hắn đâu phải ở cùng một phương, hắn phát hiện không đúng, vội vã chắp tay nói rằng “Hạ thần tiễn Vương Gia.”

Phương Đàn chỉ tay “Đưa tới đây được rồi, ngươi cũng trở về đi thôi.” Nói xong cũng không quay đầu lại bước vào kiệu.

“Hạ thần cung tiễn Vương Gia.” Tống Trưng Chi hướng về cỗ kiệu cúi đầu, mãi đến tận khi kiệu của Phương Đàn khuất bóng mới đứng dậy. Sau khi đứng dậy mở thánh chỉ ra xem một lần nữa mà cười khúc khích.

Hạ nhân trong phủ Tống Trưng Chi đến đón hắn, nhìn thấy đại nhân nhà mình đứng trước cửa cung vẫn cười khúc khích, nghi hoặc hỏi “Đại nhân còn chưa về sao?”

Tống Trưng Chi bị hạ nhân gọi mới định thần nói “Trở về, làm gì mà không về?” Nụ cười trên mặt không giấu nổi. Hắn từ trước đến giờ không qua lại giao thiệp nhiều với các quan lại trong triều, cũng không tham gia tụ tập, sau khi hạ triều chỉ thành thật về nhà.

Tống Trưng Chi trở lại phủ của mình, lệnh cho gia đinhchuẩn bị bàn cúng bái ở đại sảnh, chính hắn mở thánh chỉ ra xác nhận đúng làthánh chỉ tứ hôn với Vương gia mới yên tâm cuộn thánh chỉ lại đặt lên bàn, bày rađồ cúng, hướng thánh chỉ quỳ lạy ba lạy. Nhìn thánh chỉ rực rỡ trên bàn, hắnkhông khỏi nghĩ đến tháng ngày thăng quan tiến chức, cười to không ngừng nhưđiên. Mười năm học hành gian khổ chỉ vì có thể đền đáp sơn hà xã tắc, hừng hựcchí khí tiến vào quan trường mới phát hiện mình căn bản không thích hợp với chứcvị này, toàn bộ suy nghĩ thời khắc đó bỗng dưng tan nát. Làm quan tầm thường vôvi hai mươi năm, hiện tại rốt cục có hi vọng được trọng dụng, thử hỏi hắn làmsao mà không sung sướng.