"Ai, cái thị vệ kia, ngươi ở đây để làm cái gì hả"
Có người quấy rầy mình cùng Vương gia một chỗ, Vân công tử thực sinh khí, tức giận phồng má, lấy ánh mắt trừng mắt Dạ Nhất. Nhiếp chính vương nhìn lại, hơi hơi ngưng mi, thản nhiên nói "Bất quá chỉ là cái thị vệ, để ý đến hắn làm chi? Dạ Nhất, ngươi đi về trước đi."
"Vâng"
"Uy, ngươi đừng đi! Vương gia, Dạ Nhất nhìn thấy thân thể của ta, hắn làm bẩn trong sạch của ta, ta không thuận theo!" Vân công tử ôm Vương gia làm nũng nói.
"Kia Vân Nhi muốn như thế nào?" Nhiếp chính vương cũng dấy lên hứng thú.
"Này thị vệ, ta khát, ngươi đi rót chén trà cho ta!" Vân công tử phân phó, Dạ Nhất hé mắt nhìn Vương gia, Vương gia không phản ứng, hắn chỉ có thể đi đến.
Bưng trà, Dạ Nhất trong lòng thực sinh khí, muốn cho hắn bưng trà cho tiểu tao hóa này, hắn mới không tình nguyện đâu!
Dạ Nhất cầm chén trà nâng tay, tính đưa tới trong tay Vân công tử, khi Vân công tử thân thủ chuẩn bị tiếp. Đột nhiên cổ tay Dạ Nhất giật một cái, tốc độ cực nhanh, nếu không phải tập võ người rất khó nhìn ra.
Chén trà nóng liền úp tại trên quần Vân công tử,quần màu trắng mỏng manh tẩm nước, rất nhanh liền dán trên làn da, hơn nữa có thể rõ ràng nhìn thấy đùi Vân công tử, cùng với màu đen, ân.. Là cái bộ vị kia.
"A!" Vân công tử một tiếng thét chói tai.
Ly Khải vội vàng đem ngoại sam cởi ra cho hắn che khuất.
Dạ Nhất nghẹn cười, hắn thật không nghĩ tới Vân công tử thật sự chỉ mặc một cái quần mỏng như vậy, bên trong gì cũng không có, bất quá đều là che như không che!
Ly Khải thực sinh khí,"Tay chân vụng về, còn không mau cút đi!"
Ngữ khí mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, Dạ Nhất thực sự rất ủy khuất, hắn hiện tại rất muốn thốt ra,"Ta hoài hài tử của ngươi, ngươi cư nhiên còn như vậy đối ta!" Cơ hồ là dỗi, Dạ Nhất buông chén trà, quay đầu liền bước đi.
Vân công tử cũng không chịu yên,"Vương gia, hắn đây là cố ý! Như thế nào có thể dễ dàng như vậy thả hắn đi! Ngươi kêu Dạ Nhất quay lại đây? Cấp bản công tử quỳ xuống làm ba cái dập đầu, bản công tử liền tha thứ hắn!"
Dạ Nhất quay lại nhìn chủ tử,chỉ thấy y đầy mặt tức giận. Chẳng lẽ thật sự là sinh khí chỉ vì một tên tiểu tao hoá, Thôi, bỏ đi ta không quan tâm.
Dạ Nhất vừa mới chuẩn bị quỳ xuống, Ly Khải lại đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng nâng ở thắt lưng hắn"Vân Nhi, ngươi thật tùy hứng, Dạ Nhất là thị vệ của ta không phải của ngươi hạ nhân. Chuyện gì đều phải có mức độ!"
Ly Khải chưa bao giờ từng nói chuyện nghiêm khắc như vậy đối Vân công tử,giờ phút này cư nhiên nói ra một câu, Vân công tử không tiếp thụ được. Xoạch xoạch điệu nước mắt, hắn trước kia chưa từng có giáo huấn qua ta, nay thế nhưng vì một cái thị vệ huấn ta! Bọn họ khẳng định có gian tình!
Vân công tử lê hoa đái vũ chạy đi rồi, Ly Khải cũng không quay đầu lại vào tẩm điện."Ta đi ngủ trưa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi nhiều, không cần nơi nơi chạy loạn."
Dạ Nhất đứng đơ tại chỗ một chốc, cho nên vừa rồi hai người này bởi vì mình mà cãi nhau, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Tự nhiên cũng không có nghe ra câu nói vừa rồi của Ly Khải ẩn chứa thân thiết, chỉ biết là chủ tử trở về điện, mà hắn cũng không muốn ngắm hoa nữa, đơn giản cũng trở về tiểu thất.
Sắc trời dần dần tối, đến thời điểm ám sát Vi đại nhân, Dạ Nhất cùng Dạ Tam đang ở phòng trong chuẩn bị.
"Ngô." Đau bụng một chút, Dạ Nhất máy móc động nhiên đỡ bụng, ngồi xuống ghế.
Dạ Tam quan thâm hỏi một câu,"Ngươi không sao chứ, nếu không ta đi tìm chủ tử xin thay đổi người?"
Dạ Nhất thấy đứng lên liền có điểm không thoải mái, Dạ Tam cũng rất khẩn trương. Tất cả đều bởi vì người này mặc kệ bao nhiêu đau đớn cũng ko kêu một tiếng, nay cư nhiên lại có phản ứng lớn như vậy, kia nhất định là thực sự không thoải mái.
"Không cần, có thể là buổi tối ăn gì đó bị hư bụng." Dạ Nhất ngăn cản Dạ Tam. Hắn hiện tại đi yêu cầu thay đổi người, chủ tử khẳng định sẽ hoài nghi. Hắn bây giờ còn không nghĩ nói ra chuyện mình mang thai đâu, hơn nữa hắn cũng không biết nên nói như thế nào, chờ bụng lớn tới mức không che dấu được thì nói sau.
Dạ Nhất nhẹ nhàng phủ phủ bụng, hy vọng đứa nhỏ đêm nay ngoan ngoãn, không cần gây trở ngại Dạ Nhất làm nhiệm vụ. Ở trong lòng Dạ Nhất, vẫn là nhiệm vụ trọng yếu hơn.