Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 16: Triền Miên Giữa Hoa (Cao H)




Ăn xong một bên ngực, Tiêu Hồng Dữ chậm rãi nhả ra, cơ thể hơi ngả về sau để thưởng thức phong cảnh trước mắt.

Chỉ thấy bộ ngực sữa của Thẩm Sơ Vi lộ ra hoàn toàn, hai bên ngực vừa lớn vừa non nớt, trắng lóa đến chói mắt dưới ánh mặt trời.

Đặc biệt là ngực bên trái, vết cắn màu xanh trải dài cùng với nước trái cây màu tím nhạt, nhìn vào tựa như món ăn độc lạ nhất, quý giá nhất.

“Vi Nhi, ngực bên phải muốn ăn quả gì đây?”

“Vô sỉ!” Thẩm Sơ Vi quay đầu đi, bộ ngực tuyết trắng tức giận đến mức run rẩy không ngừng.

Dáng vẻ như hoa hồng có gai của nàng khiến Tiêu Hồng Dữ càng thêm hưng phấn.

“Ừm.” Hắn quét mắt lên mặt bàn một cái, cười nói: “Vừa nếm ngọt rồi, thử chua một chút vậy.”

Dứt lời, Tiêu Hồng Dữ ấn vai ngọc của nàng, cắn thịt quả cam một cái, ngay sau đó liền cúi đầu ngậm một bên ngực khác của nàng.

Bởi vì nhạy cảm và hồi hộp cực độ nên mỗi động tác của hắn đều khiến Thẩm Sơ Vi cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Đầu lưỡi của hắn thô, hàm răng thẳng tắp, cắn nơi mềm mại của nàng như dã thú, vừa liếm láp vừa mút mát, không ngừng thay đổi đa dạng.

“A……”

Thẩm Sơ Vi không ngừng thở dốc, đầu của nàng bị ép ngửa ra sau, búi tóc chỉnh tề lúc nào đã sớm lỏng ra, rơi xuống mặt đất như tấm vải lụa.

“Không nên ở bên ngoài… Chúng ta trở về đi……” Nàng nhìn hòn non bộ ở xa còn thấp thoáng bóng người đang đưa lưng về phía họ, cầu xin hắn.

Đáp lại nàng chỉ có tiếng “chậc chậc” Tiêu Hồng Dữ phát ra khi mút nhũ hoa của nàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng thấy mình ăn đủ rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi ngực nàng.

“Vương gia……” Thẩm Sơ Vi chờ đợi nhìn hắn, chờ hắn đưa nàng về Toái Trúc Hiên.

Ai ngờ, ngay sau đó, Tiêu Hồng Dữ đã cởi quần của nàng.

“Không được!” Nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, đè chặt tay hắn lại.

Nhưng cũng không khác châu chấu đá xe là bao, Tiêu Hồng Dữ giữ nàng lại dễ như trở bàn tay. Ngay sau đó, hắn hơi tách chân nàng ra rồi đi vào từ dưới lên.

“A……” Thẩm Sơ Vi phát ra một tiếng kêu đau.

Bởi vì lo lắng nên dù nàng chảy chút nước cũng vẫn không đủ là bao. Giờ phút này bị hắn xâm nhập thô bạo như vậy, lập tức đau đến trắng mặt, nước mắt rơi xuống như mưa.

“Tiêu Hồng Dữ, ngươi ra ngoài mau!”

“Vi Nhi.” Tiêu Hồng Dữ sợ nàng đau quá sẽ cắn đầu lưỡi nên hôn lên môi nàng lần nữa.

Nơi đó của nàng rất chặt cho nên hắn cũng không dám hành động quá mạnh, sợ không cẩn thận sẽ bị ép đến bắn.

Thẩm Sơ Vi rất hận việc hắn làm chuyện này ở nơi rõ như ban ngày này, thấy hắn không sợ chết mà đưa đầu lưỡi vào thì liền há mồm cắn mạnh một cái.

“A……”

Tiêu Hồng Dữ kêu lên một tiếng, lưỡi của hắn vừa nóng rát vừa đau, cùng lúc đó còn nếm được mùi sắt.

Thẩm Sơ Vi cũng nếm được, chuyện nàng vừa gây ra hoàn toàn vì tức giận, vốn đang muốn tiếp tục nhưng thấy hắn bị mình cắn ra máu thì liền thấy sợ hãi.

Thừa dịp nàng phân tâm, Tiêu Hồng Dữ ôm eo nàng bắt đầu chuyển động.

Lực cánh tay của hắn hơn người, cơ thể của Thẩm Sơ Vi lại nhỏ nhắn, chút cân nặng nho nhỏ này vốn chẳng là gì so với hắn. Hắn thoải mái nâng nửa người trên của nàng lên, bắt Thẩm Sơ Vi vểnh mông, sau đó lại nhanh chóng đỡ nàng xuống.

Mỗi một lần ngồi xuống, gậy thịt nóng bỏng của hắn đều cắm lên chính xác, chọc thủng vách tường thịt non mịn của nàng, một mực chọc ngoáy ở sâu trong hoa huyệt của nàng.

“A……”

Thẩm Sơ Vi cảm thấy hồn phách của mình đã thoát khỏi cơ thể rồi, nàng không thể tin được mà nhìn dưới người, chỉ thấy vật xấu xí dữ tợn kia của Tiêu Hồng Dữ vừa to vừa dài, giống như cây gậy sắt, liên tục cắm vào giữa chân nàng.

Hai chân một đen một trắng quấn vào nhau, lông nơi đó của nàng cùng với hắn, tất cả hình ảnh này có vẻ vô cùng dâm loạn nhưng lại thân mật, khiến từng mạch máu của Thẩm Sơ Vi không ngừng chuyển động.

Nàng chỉ liếc mắt một cái liền vội vã thu hồi tầm mắt, nhắm chặt mắt lại.

“Vi Nhi ngại rồi.” Tiêu Hồng Dữ phát ra một tiếng cười khẽ.

Tư thế mặt đối mặt, hai bộ ngực dán chặt vào nhau, vậy nên thậm chí Thẩm Sơ Vi còn cảm nhận được lồng ngực của hắn đang đập lên từng nhịp.

Dường như hắn đang rất sung sướng, rất hưởng thụ, ánh mắt nóng rực sâu lắng nhìn nàng, mặt mày cũng giãn ra, tươi cười mãn nguyện.

Thẩm Sơ Vi nhìn đến ngẩn ra, đột nhiên đáy lòng mềm lại, cũng quên phải chống cự, cứ để mặc hắn tha hồ rung lắc.

Tiêu Hồng Dữ cũng nhận ra nàng đã mềm lòng, hắn tiếp tục di chuyển mấy chục cái nữa rồi ôm nàng thay đổi tư thế, đưa tay lên quét hết tất cả trái cây và chén trà trên bàn xuống, sau đó cởi áo choàng phủ lấy Thẩm Sơ Vi, lót dưới người cho nàng ngồi lên.

Đồ sứ trên mặt đất vỡ vụn, phát ra tiếng vang trong trẻo, Thẩm Sơ Vi còn chưa kịp la to thì đã bị Tiêu Hồng Dữ giữ chân, đỡ gậy thịt cắm vào.

“Phụt, phụt.” Âm thanh dương vật đi vào cơ thể vô cùng xấu hổ, gương mặt trắng ngần của Thẩm Sơ Vi đã sớm đỏ đến không còn hình dáng.

Nàng khó tin mà nhìn Tiêu Hồng Dữ, vội la lên: “Vương gia, đủ rồi, đừng tiếp tục nữa.”

Hình ảnh cơ thể trần trụi, bị áo ngoài của mình bó chặt của nàng như dê con mới sinh cho hắn săn bắt, cơ thể run rẩy yếu ớt, chờ người tới yêu thương.

Tiêu Hồng Dữ bốc lửa tình một trận, nắm hai cái chân trắng nõn của nàng, bắt đầu chuyển động mạnh mẽ.

“Cái lỗ mềm mại này của Vi Nhi thật là chặt!”

“A…… Vương gia……”

Bàn đá không thể so với việc ngồi ở trên người hắn như lúc nãy được, Thẩm Sơ Vi luôn lo lắng mình sẽ ngã xuống nên không thể không chống hai tay sau lưng. Đồng thời, thân dưới còn phải chịu đựng từng cú thúc vào rút ra ngày một mạnh của hắn.

Tư thế như vậy khiến Tiêu Hồng Dữ thoải mái tách hai chân nàng ra, bày thành chữ “nhất” (*), khớp với động tác của hắn.

(*) Chữ nhất: —

Huyệt nhỏ của nàng xinh xắn ướt át, hai cánh hoa bên ngoài đã sưng đỏ, bị kéo ra ngoài một cách đáng thương. Trong mỗi lúc dương vật của hắn ra vào thì có một dòng nước chảy ra từ khe hở, chảy một mạch theo đường sóng đến giữa đùi mềm mại của nàng.

Cảnh tượng đã dâm dục như vậy rồi mà miệng nhỏ của nàng vẫn không ngừng rên lên từng tiếng quyến rũ: “A… Chậm một chút……”

Mắt thấy hai tròng mắt của nàng đã mê man không tỉnh táo, Tiêu Hồng Dữ đột nhiên đưa tay lên, đánh trúng dây tường vi trên đỉnh đầu cả hai khiến chúng không ngừng tung bay theo gió.

“Vi Nhi, nhìn lên đầu.”

Thẩm Sơ Vi ngẩng đầu theo lời hắn, chỉ thấy giữa không trung là một cơn mưa hoa tường vi khác.

Cánh hoa đỏ au, lá cây xanh biếc, nhẹ nhàng bay lả tả xuống, như mang theo một lời ước hẹn đẹp đẽ.

Trước khi những cánh hoa sắp rơi xuống mặt đất, Tiêu Hồng Dữ tung chưởng gió quét nhẹ, trong nháy mắt, những cánh hoa và những chiếc lá đã rụng xuống như bị một đường cong vô hình lôi kéo, không ngừng nhảy múa, xoay vòng chung quanh bọn họ.

Thẩm Sơ Vi ấn tượng mạnh với hình ảnh đẹp đẽ này đến mức luyến tiếc dời mắt ra chỗ khác. Vào lúc này Tiêu Hồng Dữ cũng tăng thêm sức lực lần nữa, bắt lấy chân nàng rồi nhanh chóng cắm vào rút ra một trận.

“A…… A……”

Ở trong biển hoa ngợp trời, nàng được hắn đưa lên đỉnh.