Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 16: Nhặt được thú sủng 1




Nằm sóng soài trên đám cỏ xanh mướt đổ rạp là một con Bạch Phượng rất tinh mỹ, thân hình to lớn, toàn thân lông dài trắng, láng mượt óng ánh, từng luồng kim quang chạy theo cơ thể nó cứ luôn chuyển liên tục, từ trong ra ngoài và từ ngoài vào trong, cả cơ thể nó to lớn, mình dài mươi trượng. Nghe được tiếng bước chân xột xoạt của nàng, Bạch Phượng cất tiếng kêu nho nhỏ, đến khi y xuất hiện sau khóm cây rừng trực tiếp nhìn nó, đôi hồng ngươi chạm trán với đôi hắc bạch bảo thạch của nó, thì đột nhiên nó lại oang oang kêu lên. 

Cảm giác đầu tiên với con thú này là nó rất có linh tính, huống hồ, trong tứ linh thú - Những loài thú nằm trong truyền thuyết này gặp được là vô cùng khó khăn, hôm nay y gặp được Phượng coi như là kỳ duyên hiếm có rồi. “ Ngươi...không sao chứ?” Đây là lần đầu tiên y nói chuyện với một con vật, cảm thấy mình nói nó sẽ hiểu, mà nó giống như nghe hiểu lời y liền dùng lông phất phất lên, im lặng thôi không khán nghị nữa, nếu không y sẽ không làm chuyện nực cười như vậy. 

Mà phán đoán của y hoàn toàn không sai, nhận được câu hỏi của y, nó lại gầm gừ mấy tiếng, giơ một cái chân lên, liền nhìn thấy một vết thương to lớn xuyên qua bụng nó máu chảy rỉ xuống đất, nhưng kì quái là lại không nhìn thấy máu vương trên những chiếc lá cây xung quanh. “ Gừ...gừ...” nó thở hổn hển nhìn y, bàn chân đè lên trước ngực mình, rồi giơ chân hướng về phía y lại đặt lại vào chỗ cũ. Nhíu mày, y nghĩ là nó muốn chỉ cho nàng một thứ gì đó, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, vạch trong đám lông rậm vừa dày, vừa mềm mại của nó, y liền phát hiện một thứ... Nó không phải là “ Khế ước” sao? Vật phẩm này sở dĩ y còn ghi nhớ kĩ cũng là vì dị tượng trước khi bản thân ngất đi và hoán thai chuyển cốt vào thân xác Đường Vân Y này. Trên máy bay lúc đó cực kỳ hỗn loạn, tại thời khắc sinh tử, y đã nhìn thấy dị tượng mà thứ này phát ra. Ánh hoàng quang bao phủ lấy toàn thân rồi tất cả rơi vào bóng tối, lúc tỉnh dậy thì y đã ở dị giới này. Nó là một chiếc nhẫn bằng bạch kim, màu sắc sáng loáng, lại có khắc nhiều hình thù kì quái bên trên,trên mặt nhẫn cơ hồ lại nhìn thấy một vài chữ cái latinh không tròn vẹn, mà một cặp hai cái chính là hợp thành chữ Chater – “Khế ước”, chỉ là lần trước y chỉ tìm thấy một nửa chính là cái trước mắt này. 

Bàn chân Bạch PHượng đặt trước mắt y, con ngươi trong veo nhìn thật lâu như muốn xoáy vào trong mắt y, ẩn ẩn trong đó mang theo một tia thành khẩn , đến khi bản thân nhận ra trong người mình lúc này đã xuất hiện một cục bông nhỏ, trắng tinh có màu lông như tuyết lắp lánh, cuộn tròn. “ Ó ó... ” còn nó nhìn y như muốn nói lời trăn trối cuối cùng. 

Có lẽ nó biết bản thân khó lòng qua khỏi, nên mới ủy thác lại cho y sinh mệnh nhỏ bé này chăng? “ Mi muốn ta nuôi nó?” không hiểu sao y lại đọc được những lời này trong mắt nó, mà nó dường như đồng ý với quyết định của y, nhẹ gật đầu, bàn chân trong không khí tức thời cũng sụi lơ rơi xuống đất. Cẩn thận tìm mạch trên cổ nó thì phát hiện đã không còn đập, nhanh như vậy đã chết. Thấy nó cũng đáng thương, y đành lấy một ít lá cây bên cạnh đắp lên cho nó coi như bồi tán vậy. 

Nhìn tiểu sủng vật nho nhỏ trong tay, y nâng nó lên săm soi, trong mớ lông tơ dày, cơ hồ nhìn hai con ngươi hắc diệu thạch to đen như mực, vừa ngốc nghếch vừa đáng thương nhìn mình. Y nhíu mày nhìn con Bạch Phượng bên dưới lại nhìn nó, này có ai nói cho bản thân biết tiểu sủng vật này có phải là Tiểu Bạch Phượng không vậy, thân hình này nói là tiểu cầu thì hợp lý hơn, dưỡng tới tròn vo. Thấy y không động nó lại lấy lưỡi liếm nhẹ cánh tay nàng, để lộ ra cái mỏ nhỏ xíu, uất ức nhìn y kêu chíp chíp, bộ dáng này là học ai đây, vốn nghĩ mang theo nó không chừng còn vướng tay vướng chân, nhưng nghĩ đến chuyện Bạch Phượng hình như có liên quan đến việc y bị xuyên đến dị giới này, huống hồ ai biểu nó bày bộ dáng đó ra làm gì. “ Nếu ngươi đi theo ta không chừng sau này chịu không ít cực khổ a.” y thành thực nói. 

Nhưng nó nhìn y thật lâu, cố tình lại không để ý đến y đang nói cái gì, cái mỏ nhỏ xíu lần đến trên bàn tay của y, nhân lúc không để ý mà cắn một cái, lại nuốt lấy giọt máu đó. Chưa kịp để y đánh mắng, thì trên đầu nó liền xuất hiện một cái ấn kí kì quái sáng lên, sau đó trên chỏm lông màu trắng tại chỗ đó xuất hiện một nhóm lông màu xanh lam. Y lạnh nhạt nhìn, có phải đó là cách nhận chủ của nó không? “ Thực là... ngươi đã coi ta là chủ nhân , vậy cũng nên đặt cho ngươi một cái tên chứ nhỉ.” Y mân môi suy nghĩ , nhớ đến bộ lông trắng như bông , lại xinh đẹp như vậy. “ Không bằng cứ gọi là Tiểu Bạch. Hảo?” 

Tiểu Bạch? Được đặt tên như vậy nó cũng lộ rõ ý thích của mình , vui vẻ cọ cọ vào bàn tay ngọc trơn mịn của y. Sau đó , “ Chíp... Chíp...” mấy tiếng rồi vùi đầu vào trước ngực y, tìm một chỗ thoải mái an tĩnh ngủ , không bao lâu liền nghe tiếng ngái rù rì khe khẽ của nó. 

“ Đúng là một con thú có linh tính." Y vuốt nhẹ bộ lông nó , cười nói. Sau đó y cũng xoay người bước đi...mà không hề phát hiện rằng sau khi bản thân khuất bóng thân thể Bạch Phượng to lớn hóa thành một thực thể trắng xóa, tầng sáng bên ngoài bay phiêu lãng... 

Trong không khí vang vọng một giọng nói như tinh linh , âm nhu mà thánh khiết , trong trẻo mà miên man. “ Bạch phượng hóa hỏa thần, Thanh long sinh thủy khởi, niết bàn khai thần kỹ, nhất niệm chung cửu trường...”... ...... ....

Thời gian một canh giờ đã trôi qua, Dạ Phong Thần cũng nhanh chóng bắt được vài con thú rừng, một cặp thỏ, một con gà rừng , sẵn tiện vớt lên vài con cá dưới ao lên làm phong phú thêm bữa tối. Đến khi hắn phi thân trở về lại địa điểm cũ thì người trước mắt lại không thấy đâu, nhíu mày nhìn kỹ xung quanh, thì một bóng dáng bạch y từ đường rừng bước ra, trên người mang thêm không ít củi, cùng vài loài cây rừng. Tiểu tử này đinh nấu ăn sau? Tầm mắt của hắn ngay lập tức tập trung ngay trên bóng dáng nho nhỏ , màu trắng tinh nằm gọn lỏn trong lòng y. “ Vân đệ , ngươi đi đâu vậy?” 

“ À, đệ chỉ là đi vài vòng trong rừng tìm thêm củi và một vài loại nấm ăn được cùng một ít nguyên liệu a.” Đặt mấy cây củi xuống đất, y nhìn thành quả của hắn, không tệ a. “ Phong huynh, huynh đưa mấy con thú cho đệ đi. Đệ cũng biết nấu ăn một chút, mà huynh cũng không muốn thịt cá qua loa đâu phải không?” 

Quả nhiên là biết nấu ăn bụng của ai đó rất hợp tình hợp lý kêu ọc ọc một tiếng, Dạ Phong Thần lúng túng ho nhẹ , Vân Minh ngạc nhiên nhìn hắn, lại được dịp cười ha... ha...Trong lúc vô tình , nụ cười chân thật này của y, lại bị hắn bắt gặp. Hắn biết tiểu huynh đệ này của hắn lớn lên rất tuấn mỹ nhưng bình thường đều là bộ dáng vân đạm phong khinh không hợp với tuổi mà lúc này lại có một nét tinh nghịch hơn hẳn xuất hiện. Sóng mắt vốn trong trẻo như lưu thủy nhuộm ráng chiều sáng lóng lánh , khóe môi đào xinh đẹp hơi nâng lên vừa đủ để lộ vài chiếc răng trắng muốt tựa bạch ngọc , cả người tựa như bao phủ bởi một màu sắc vui vẻ, lại có nét cuốn hút, cùng quyến rũ rất đặc biệt. Quyến rũ? Sao hắn lại thấy một nam nhân lại có sức quyến rũ chứ? Nhưng thực tế , dường như khung cảnh cũng thất sắc trước nụ cười như nắng tháng ba của y. 

Sau khi nín cười, Vân Minh nhìn sang thấy người nào đó ngây ngốc đứng đó, liền lạnh nhạt, hươ hươ tay trước mặt hắn. “ Phong huynh, huynh không phải là đói đến ngốc luôn rồi đấy chứ?” hiếm có thực hiếm có a. 

“ Ân...khụ...khụ...à đệ cũng nên cho ta nếm thử trù nghệ của mình đi.” Hắn thực là có điểm không hiểu chính mình.

Hai khắc sau...

Trời cũng đã dần về đêm , mọi thứ đều chìm trong tĩnh mịch. Trên cao ánh trăng sáng bàng bạc tựa như một phiến bạch ngọc to lớn, trãi dài một màu bạc huyền ảo cho vạn vật. Cái hồ nhỏ tựa như một cái lăng kính khổng lồ phản chiếu mọi ánh sao trên nền trời cao, thác nước nhuộm một màu sắc đẹp đẽ tinh khiết, tựa như một màn sa màu trắng bạc trãi dài. 

Bên cạnh , Vân Minh cùng Phong Thần ngồi cạnh ngọn lửa cháy hừng hực , nhìn chằm chằm mấy con thú đang được quay tròn, từng đợt mùi thơm thịt nướng ngào ngạt bung tỏa, trong lòng y tiểu Bạch Phượng cũng không chịu nổi, ngọ nguậy đầu nhìn ra ngoài , đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn chăm chú vào những con vật bị nướng lên đang ngày càng vàng ươm bóng loáng , thỉnh thoãng còn phát ra tiếng. “ Chíp chíp...” nho nhỏ. 

Nhìn bộ dáng còn đói cơm hơn mình, Dạ Phong Thần hơi nhếch môi cười, lại hỏi y. “ Vân đệ , con tiểu cầu cầu này là từ đâu có được vậy?” nhìn bộ dáng manh manh, chịu mắt người nhìn của nó, hắn chợt cảm thấy con thú sủng này có phải hay không là ra vẻ đáng yêu khiến người ta yêu thích. Nhất thời trong thâm tâm hắn nổi lên một tia bài xích. Đúng vậy là có điểm không ưa nổi. Trong lòng chợt có một cỗ chua chua nổi lên.

Nghe có người lại gọi mình là ‘Tiểu Cầu Cầu’ , Tiểu Bạch không vui nhìn hắn , cất tiếng “ Chíp chíp...” Phản bác. Người ta dù gì cũng là tiểu bạch phượng nha. Đồng thời , dùng đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn sang, chống lại ánh mắt săm soi của Dạ Phong Thần. Trực giác cho nó biết , người này là đang ghen tỵ sự sủng ái của chủ nhân dành cho nó, ngay lập tức liệt hắn vào hàng ngũ địch nhân. 

" Tinh thần tốt như vậy?" Bàn tay ngọc vuốt ve chỏm tóc của nó. Vân Minh hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn thù địch đối qua đối lại của một người một thú này, lại nhìn về phía hắn nói. “ Nó a? Là do đệ nhặt được trong rừng.” Đúng hơn là có con thú trong rừng phó thác cho y, nhưng nhìn chung là bây giờ nó là thủ sủng của y. Không quên giới thiệu. “ Nó tên Tiểu Bạch.” 

“ À.” Phong Thần cũng chỉ là nhàn nhạt đáp lại. Cấp cho nó một ánh mắt sắc lạnh , nhìn về phía thịt nướng thơm ngát trên kia , rồi lại nhìn y, không rõ nó có hiểu không nhưng hắn vẫn là cảm thấy bộ dáng đó của nó vô vùng chướng mắt a. 

Thịt nướng cũng mềm và vừa ăn , Vân Minh lấy mấy xiêng thịt xuống cẩn thận thổi cho nguội, rồi nhẹ ngàng bóc những miếng thịt còn nóng hôi hổi ra đưa ngay miệng Tiểu Bạch, nó cũng rất thuận ý ngoạn một ngụm, không để y bẩn tay thêm, nó liền một hơi nhào đến xiên cá nướng cắn từng ngụm lớn. Thấy như vậy Vân Minh cũng không để ý đến nó nữa, lấy con gà rừng nướng óng vàng lên , dùng chủy thủ cắt nhẹ nó ra thành mấy phần nhỏ, rồi đưa cho Dạ Phong Thần. “ Phong huynh, huynh nếm thử xem!” 

Nắm lấy cái đùi gà, cắn một cái, hắn chỉ cảm thấy so với mỹ thực trong ngự thiện phòng cũng không bằng món này, còn có nơi được mệnh danh là tuyệt đại mỹ thực quán cũng không hơn, cười cười khen. “ Hảo! Trước giờ ta chỉ nghĩ Vân Ẩm quán đã là có thể nấu ra những món ăn ngon nhất rồi, nhưng không ngờ đến, trù nghệ của đệ lại càng cao siêu hơn.” Ăn vào chỉ thấy hương vị tan trong miệng , cảm thấy vị ngọt của thịt vừa chín tới, vài loại gia vị rừng lại phát huy tối đa mỹ vị, lại dường như có một gia vị rất đặc biệt chỉ là làm cho mọi thứ còn lại phối hợp hài hòa thêm. Hắn chỉ là cảm thấy có hơi nuối tiếc... không rõ nguyên nhân.