“Không tệ nha! Lão Cửu, đệ không đem binh mã mà cũng dám vào đây sao?” Liễu Nguyệt lên tiếng trêu chọc, bộ dáng hắn vẫn là làng nhàng cẩu thả.
Liễu Húc không để ý tới, chỉ hỏi, “Phụ hoàng đâu rồi?”
Không ai đáp lại hắn.
Một hồi sau Liễu Vân mới nói, “Trước khi lâm chung phụ hoàng đã đem ngôi vị trao lại cho ta, ta chính là thiên tử tân nhiệm, đệ còn không mau cúi lạy?”
Liễu Húc cười lạnh một tiếng, “Huynh nghĩ lời huynh nói ta tin tưởng nổi sao?”
Liễu Vân cứng rắn trả lời, “Đệ không tin cũng chẳng sao, dù sao đây cũng là chuyện có thật.”
Liễu Phong cũng không khách khí chen vào, “Không lẽ đệ cũng muốn vọng tưởng vương vị này sao?”
“Vọng tưởng? Là ai vọng tưởng cũng còn chưa biết được nha. Lão Tứ, ta tuyệt đối không tin phụ hoàng đem ngôi vị truyền lại cho huynh, bằng không huynh nói cho ta biết, phụ hoàng tại sao lại mất đột ngột thế?”
Liễu Vân khinh thường nói, “Đệ hồ đồ rồi sao? Lão già kia đã hơn 80 tuổi, thân lại lâm trọng bệnh, tất nhiên chết vì bệnh rồi.”
Liễu Húc tất nhiên là không tin mấy lời của hắn, nhưng chỉ là không tiếp tục truy cứu tra hỏi – đầu tiên bởi vì phụ hoàng trong lòng huynh đệ bọn hắn từ lâu đã không còn ý nghĩa gì, về phương diện khác, hắn cũng không muốn tiếp tục tranh giành, thầm nghĩ mong chóng giải quyết tất cả mọi việc còn lại, bởi vì trong lòng hắn hiện tại đã có vướng bận.
“Được, mặc kệ là chuyện phụ hoàng hay đại ca, trước hết chúng ta cũng quên đi, nhưng chuyện huynh kế thừa long vị thì tuyệt đối không thể.” Trước tiên Liễu Húc nhẹ giọng tuyên bố.
“Không thể là ta? Chẳng lẽ là đệ sao?” Liễu Nguyệt châm chọc.
“Ta?” Liễu Húc xua tay cười nói, “Các ca ca đã hiểu lầm Cửu đệ ta rồi, ta chưa bao giờ nói muốn ngồi lên cái vị trí kia.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì hả? Một lần nói thẳng ra cho hết đi.” Liễu Phong vốn nóng tính, không kiên nhẫn quát hỏi.
“Ý của ta là…. chúng ta cùng nhau tuyển ra một vị hoàng đế đi…. Chỉ là nhất định người đó không phải là bất kì ai trong chúng ta.”
Liễu Vân nhíu mày hỏi, “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó hả? Trong số các hoàng tử đã thành niên, chỉ có huynh đệ bọn ta mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn tuyển…. tiểu hoàng tử?”
“Tại sao lại không thể? Sau đó chỉ cần cử một người nhiếp chính phụ tá vương vị là được.” Liễu Húc thản nhiên nói – hắn cho rằng đó là một phương pháp tránh né tranh chấp tốt nhất, nếu bọn huynh đệ có ai không phục, hắn liền sẽ…. Tóm lại, không cần phải lo ngại ai sẽ trở thành hoàng đế!
“Thế…. quyền chính vương sẽ là ai?” Ánh mắt Liễu Vân sáng lên.
“Đương nhiên là ta và lão Tứ.” Liễu Húc ung dung nói.
Mọi người nghe vậy thoáng chốc trầm lặng.
Một lúc sau Liễu Vân mới chậm rãi mở miệng, “Liễu Húc, chúng ta tuy rằng cùng một mẹ sinh ra, nhưng trước giờ ít thân cận, nói thật, ta làm thế nào cũng không thể phục ngươi.”
“Ta biết.” Thần sắc Liễu Húc vẫn rất tự nhiên.
“Sau đại ca, ta tuyệt đối là người đủ tư cách tiếp nhận vị trí của hắn.”
Liễu Húc không đáp, đôi mắt xanh lục nguy hiểm khóa chặt từng cử chỉ của Liễu Vân.
“Ta cũng cho rằng như vậy.” Liễu Nguyệt đệm thêm vào.
“Ta cũng vậy.” Liễu Phong phụ họa.
Ánh mắt Liễu Húc lạnh lùng quét qua từng người bọn họ, giọng nói trở nên âm trầm, “Các người xác định mong muốn phải như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Từ đáy mắt Liễu Vân cuồn cuộn lên gió lốc.
“Loại chuyện thế này có lẽ phải gây ra tranh chấp.” Liễu Phong bắt đầu xoa tay.
“Đúng vậy. Còn có thể khách khí được sao?” Liễu Nguyệt thu hồi thái độ đùa giỡn, bày ra một tư thế sẵn sàng đối phó kẻ địch.
Liễu Húc nhìn bộ dạng mấy huynh đệ của mình, trái lại bật cười, “Xem ra đệ không còn tiếp tục khách khí được nữa.”
Nhuận Ngọc à Nhuận Ngọc, kết quả thế này chung quy vốn không tránh được rồi, nếu hắn thật phải ra tay giết huynh đệ ruột thịt của mình thì chỉ mong nàng đừng cho rằng hắn thật tàn nhẫn, vì chuyện này…. không phải chủ ý của hắn a!~
Vì thế, cuộc đụng độ giữa các huynh đệ bắt đầu dàn cảnh.
================
Nàng đợi đã lâu, cho đến khi trời nhập nhòe dần sáng, mới nghe thấy tiếng bước chân của Tú Hoa vội vã chạy vào phòng.
“Ngọc chủ nhân, Cửu gia… Cửu gia ngài…” Nàng ta thở hồng hộc, ngay cả nói chuyện cũng không thể tròn câu.
Nhưng Nhuận Ngọc cũng không vội, nhẫn nại chờ đợi – tay nàng chảy đầy mồ hôi, ly trà trên tay nàng cũng bắt đầu sóng sánh run rẩy.
Vất vả lắm Tú Hoa mới lấy lại bình tĩnh nói trọn vẹn, “Cửu gia ngài ấy…. đã bình an trở về rồi ạ.”
“Thật không?” Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ của nàng ngập tràn vui sướng, cả thân người cảm thấy lâng lâng bay bổng, chân dường như không chạm đất, hiện tại nàng nên chạy nhanh ra ngoài nghênh đón hắn mới đúng, nhưng mà….. nàng cảm thấy chân mình nhũn ra, không còn chút sức lực, như là bị tàn phế, không thể bước nổi.
“Đương nhiên rồi, nhưng mà bộ dạng ngài ấy có chút dọa người.” Tú Hoa cũng thật hưng phấn, vì nàng cũng lo lắng nhấp nhỏm chờ mong cả buổi tối.
Dường như tương thông linh ứng với lời của Tú Hoa, thân ảnh Liễu Húc đã xuất hiện ngay ở cửa phòng, hắn thong thả đi đến trước mặt nàng, “Nhuận Ngọc, ta đã trở về.” Trên mặt còn lộ một nét tươi cười vui sướng.
Nhuận Ngọc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn – Tú Hoa nói thật đúng a, bộ dáng bây giờ của hắn đúng là dọa người khác mà.
Áo quần hắn rách rưới, máu me bê bết dính khắp toàn thân, thân hình đi đứng có chút khập khiễng, có lẽ hắn đã bị thương….. Nhưng mà tất cả những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là… hắn đã bình an trở về với nàng!
Hắn dựa vào người nàng, đem sức nặng toàn thân tựa hẳn vào nàng; nàng có chút chống đỡ không nổi, lảo đảo vài bước, khó khăn đỡ được hắn đến giường.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, đã làm cho nàng phải lo lắng.”
Nàng ôm lấy hắn, vỗ về gương mặt tuấn tú kia, “Không sao, chàng nghỉ ngơi đi.”
Hắn trải qua một đêm mệt nhọc, nàng lại vì hắn thức trắng đêm thâu, cả hai người nhẹ nhõm ôm nhau ngủ một giấc thật sâu.
===============
Phượng Tường vương triều, Vĩnh Hằng nguyên niên –
Hoàng thượng băng hà, Thái tử lâm bệnh qua đời, chúng đại thần dưới sự đề nghị của Cửu hoàng tử Liễu Húc lập Thập ngũ hoàng tử lên kế vị, tân hoàng đế lúc ấy vừa tròn tám tuổi.
Bởi vì tân hoàng đế tuổi còn nhỏ, Liễu Húc lấy thân phận hoàng huynh thay quyền nhiếp chính, phụ trợ điều hành triều đình, đợi đến khi tân hoàng tròn mười tám, chính thức chấp chưởng, mọi quyền lực sẽ được trao trả.