Nam tử kia tiến lên một bước, quỳ xuống nói, “Ngọc chủ nhân, Cửu gia mời người.”
“Tại sao là ngươi đến truyền lệnh? Thái Bình đâu?”
“Hắn đang có việc vội, không thể phân thân nhiều nơi được, phân phó tiểu nhân đến đây chuyển lời.”
Nhuận Ngọc gật đầu, “Thì ra là vậy a. Hảo, ngươi lui ra trước đi. Ta lập tức sẽ đi đến Tây Sương.”
“Cửu gia hiện tại không ở đó.”
“Cái gì?”
“Cửu gia đã rời khỏi biệt viện ở Tây Sương, hiện tại đang ở một nơi khác.”
“Đúng vậy không?” Nói xong, nàng nhìn về phía Tú Hoa có ý hỏi.
Tỳ nữ vội vàng đáp, “Tú Hoa không biết ạ, Tú Hoa không thấy Vương gia có nhắn lại.”
Nhuận Ngọc gật đầu lần thứ hai, trong lòng cũng thông cảm, Tú Hoa cả ngày theo hầu bên nàng, căn bản không thể biết được hành tung của Liễu Húc. “Hắn đang ở nơi nào?” Nàng hỏi lại nam tử kia.
“Thỉnh Ngọc chủ nhân đi theo nô tài ạ.” Nam tử đứng lên chuẩn bị dẫn đường.
“Ân, tốt, Tú Hoa, ngươi cứ ở đây chờ đợi, một lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Tuân lệnh, Tú Hoa xin nghe, nhưng mà….” Tú Hoa có chút chần chừ không dám nói.
“Sao vậy?” Nhuận Ngọc nghiêng đầu hỏi.
“Người này…. người này…. trong ấn tượng của Tú Hoa dường như chưa bao giờ thấy qua.” Tú Hoa nhỏ giọng, vẻ mặt đầy đề phòng.
Nhuận Ngọc nghe thấy vậy, trong bụng chột dạ, bắt đầu đánh giá kĩ lượng nam nhân trước mặt – trong phủ hạ nhân đông đảo, tất nhiên nàng không thể nào nhận rõ hết được, chỉ có điều Tú Hoa đã nói như vậy, nàng vẫn nên cẩn trọng là hơn.
Tâm tư của nàng có chút biến chuyển, mỉm cười với vị nam tử kia rồi nói, “Tiểu huynh đệ, ta đã đổi ý rồi, ta không đi nữa, ngươi đi chuyển cáo giúp cho Cửu gia, ta hiện tại mệt mỏi lười biếng không muốn đi lại, thỉnh hắn đến đây gặp mặt, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ; ngươi hãy nói y đúng như vậy, bảo hắn đây đều là ý kiến của ta.”
Nam tử nghe xong, bộ dạng vô cùng khó xử, “Nhưng mà Cửu gia đã phân phó mong người lập tức đi gặp, nếu người không đi thì tiểu nhân khó có thể trở về ăn nói.”
“Ta không phải đã nói rằng cứ bảo hắn đây là ý của ta sao, ngươi cứ y như vậy thuật lại, đi nhanh đi.” Nhuận Ngọc khoát tay.
“Nhưng mà…”
“Ngươi là người mới tới sao? Không biết địa vị của ta trong lòng Cửu gia sao? Chỉ cần ngươi nói với Cửu gia đây là ý của ta, tin rằng hắn sẽ không làm gì ngươi cả, mau đi đi.” Sự nhẫn nại của nàng dần bị ăn mòn – người này tại sao cứ không muốn đi chứ, thật lề mề a. Thái Bình ở đâu mà không đến lại phái một người như thế truyền tin?
Đang lúc trong lòng nàng oán hận thì nghe được tiếng thét chói tai của Tú Hoa – “Ngọc chủ nhân, tiểu….”
Nàng lập tức quay đầu lại, một bóng đen bay thẳng tới đánh vào người nàng.
Phía bên kia Tây Sương uyển –
“Hôm nay ai theo hầu bên người Nhuận Ngọc?”
“Hồi Cửu gia, là Tú Hoa ạ. Nha đầu kia làm việc ở phủ đã hơn ba tháng, nô tài đã cẩn thận quan sát nàng, làm việc siêng năng chịu khó, tính khí cũng đơn giản thuần khiết, chưa từng nghịch ngợm quậy phá, cho nên nô tài an bài nàng ta hầu hạ bên cạnh Ngọc chủ nhân.”
Liễu Húc nhấp một ngụm nước lại hỏi, “Ân, nàng ta bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba.” Thái Bình quỳ đáp.
“Nàng có than phiền gì không?” Ý tất ám chỉ Nhuận Ngọc.
“Thưa không có, Ngọc chủ nhân đối với hạ nhân chưa từng có ý kiến gì, đối với mọi người cũng thật lễ độ, hạ nhân mang đến cái gì liền ăn cái đấy, không có yêu cầu đặc biệt nào; nhưng phòng ăn có bẩm báo lại với nô tài là Ngọc chủ nhân thích ăn ngọt, cho nên thỉnh thoảng thường xuyên làm chút điểm tâm ngọt cho người dùng.”
“Tốt, còn tâm tình của nàng thế nào?”
“Nô tài có hỏi qua các tỳ nữ hầu hạ Ngọc chủ nhân, các nàng đều nói chủ nhân tình tình không tệ, thường ra hoa viên tản bộ, nếu không thì đi Tập Văn Các để đọc sách, trong đó có một nữ tỳ bẩm báo Ngọc chủ nhân nói mỗi ngày như thế thật thoải mái, nhưng vẫn có một ước ao được đi ra ngoài ngắm cảnh thưởng ngoạn.”
“Ừ.” Liễu Húc trầm ngâm trong chốc lát, rồi đứng lên thong thả bước ra khỏi đình trúc, “Đối với hạ nhân hầu hạ, nàng có từng đề cập qua không hài lòng với ai không?”
“Ngọc chủ nhân không có ý kiến gì ạ.”
“Tốt lắm, Thái Bình, nếu nàng chưa chọn được ai cụ thể, thì tỳ nữ bên người mỗi ngày cứ thay đổi người mới, cho đến khi nàng được vừa ý, còn nữa, phân phó với nhà bếp, bánh ngọt phải biết thay đổi, tránh cho nàng không chán ngán, ngươi đi đến “quý nhân phố” một chuyến, mua ít bánh ngọt về cho nàng luân phiên dùng thử.” (Vivi: ta ganh tị, sao anh yêu chị thế TT)
“Dạ, nô tài tuân lệnh.”
Liễu Húc thở dài ra một hơi, nhìn đám người đang bận rộn trước mắt – nhóm tân la diệp gieo trồng lần thứ hai đã nở hoa, hắn chiếu theo phương pháp của Nhuận Ngọc mà triển khai các thao tác, phân phó những người khác nghiêm chỉnh làm theo.
Hắn phải thừa nhận công việc này không chút nào dễ dàng, thật sự vô cùng bội phục kĩ năng của Nhuận Ngọc.
May thay mọi việc đã bắt đầu thuận lợi, hắn chỉ cần ở một bên giám sát là được.