Ngày hôm sau, cơn sốt của Mạt Ca đã hạ, trong người nhẹ nhõm. Sau khi rửa mặt chải đầu, ra khỏi quán trọ, cô phát hiện đây là quán trọ ngoại ô, họ vẫn chưa trở về kinh thành. Quán trọ này ở một trấn nhỏ ven sông, ngoại ô phía nam kinh thành.
Khách trọ không nhiều, môi trường yên tĩnh, Mạt Ca rất thích. Bởi vì đã có cái cớ là mất trí nhớ, Mạt Ca rất tự nhiên không chuyện trò nhiều với Vệ Minh Hàn. Bệnh từ miệng mà ra, họa cũng từ miệng mà tới, đạo lý này từ nhỏ cô đã ghi nhớ trong lòng.
Vệ Minh Hàn giờ đây rõ ràng không còn là chàng trai trẻ bồng bột nữa. Trải qua mấy năm chinh chiến ở sa trường, chàng đã vững vàng, điềm tĩnh hơn xưa, có thể nói tình cảm của chàng đã hoàn toàn bị chôn vùi trong quá khứ. Mạt Ca không đoán được tâm ý của Vệ đối với mình, cho nên đặc biệt thận trọng. Cô cũng đủ nhạy cảm để duy trì sự thận trọng đó rất vừa phải, không khiến Vệ Minh Hàn phản cảm. Bởi vì cô biết, trong thời đại này mình không có chỗ dựa, Vệ là một tướng quân chiến công hiển hách, nếu có chàng làm chỗ dựa, bất luận làm gì cũng yên tâm hơn.
Mạt Ca từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, rất biết cách thích nghi hoàn cảnh.
Bất luận sống ở đâu, điều quan trọng nhất, cô thầm nghĩ, chính là làm thế nào thể tiếp tục sinh tồn tốt nhất. Đó là một bản năng.
Đối với cô Vệ Minh Hàn tương đối đặc biệt.
Có ký ức của Liễu Chỉ Tự, cho nên Mạt Ca có phần quen thuộc đối với chàng, mỗi lần gặp nhau, ký ức sẽ tự nhiên hiện trong đầu. Mặc dù rất khó thích nghi khi mang ký ức người khác vào cuộc sống của mình, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Bởi vì có ký ức của Liễu Chỉ Tự, Vệ Minh Hàn trong ký ức cô rất mực dịu dàng, chân thành, một lòng một dạ với cô, cho nên thái độ của cô với chàng tự nhiên cũng dịu dàng, chân thành rất mực.
Nhưng cô biết, người đàn ông này trở mặt cũng nhanh như lật tờ giấy. Đã có tấm gương Phượng Thập Nhất sờ sờ ra đó, cô tuyệt nhiên không dám đánh giá thấp đàn ông thời cổ đại. Vậy nên dù chân thành đến đâu, Mạt Ca cũng để cho mình đường lui.
Sau khi dùng bữa trưa, họ khởi hành trở về kinh thành.
Vệ Minh Hàn luôn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Mạt Ca, thâm tâm chàng rất đỗi băn khoăn. Mặc dù Mạt Ca đã cố che giấu bản thân của mình, luôn tỏ ra yếu đuối, nhưng rốt cuộc đó không phải là bản tính của cô, về mặt diễn xuất này cô vẫn chưa qua rèn luyện. Liễu Chỉ Tự trong ký ức chàng và Liễu Chỉ Tự bây giờ dường như là hai người khác nhau, thời gian mấy năm cũng chưa hẳn lâu, lẽ nào nàng đã thực sự trưởng thành? Vẻ ưu buồn yếu đuối dường như đã biến mất, dẫu với chàng, nàng vẫn đầy cảnh giác.
“Tự Nhi, thực ra muội không cần đề phòng với ta như vậy ta không bao giờ hại muội, không bao giờ.” Vệ Minh Hàn không nén nổi nói một câu.
Mạt Ca sững người, mỉm cười nói: “Muội không đề phòng, thật đấy, huynh nghĩ nhiều rồi.”
Vệ Minh Hàn không nói gì nữa, lần này chàng về kinh không theo kế hoạch đã định, mà sớm hơn ít ngày, chỉ mang theo một tiểu tướng, không muốn làm kinh động bất kỳ ai.
Mạt Ca cảm nhận sâu sắc, thân là một tướng quân lừng lẫy sa trường, Vệ Minh Hàn quả thực quá kín đáo. Nếu không nói, không ai biết chàng là tướng quân.
Có một câu nói rất hay: lạc cực sinh bi.
Mạt Ca vào kinh thành liền nghĩ ngay đến một chuyện: Tiêu Dao vương gia vẫn đang truy nã Liễu Như Phong khắp kinh thành.
Mặc dù trong bức họa đi kèm cáo thị, cô vận nam trang, nhưng không khác mấy trang phục trên người cô bây giờ. Thời gian ở U các, đồ trang sức trên người đều mất hết.
Nơi đó toàn đại nam nhân, làm gì có đồ trang sức nào để cô dùng. Lúc này Mạt Ca chỉ chải kiểu tóc thiếu nữ đơn giản, mặc chiếc váy vải mua tạm, toàn thân trên dưới không có một đồ trang sức nào hết. Nhưng, trang phục đơn giản vậy lại thành ra không khác mấy so với trang phục trên bức họa.
Mạt Ca vốn thấy bức họa chỉ giống cô khoảng năm phần, bây giờ nhìn ánh mắt của những người xung quanh hướng vào mình mới biết, thì ra vị họa sỹ nào đó, có bàn tay thật tài hoa, người trong bức họa quả thực quá giống cô.
Nếu không phải cô vận nữ phục, ánh mắt Vệ Minh Hàn lại quá sắc lính gác cổng thành có lẽ đã đến ngăn lại, kiểm tra rồi. Mạt Ca thầm than. Cổng thành dán đầy cáo thị và hình họa của cô, trong thành càng nhiều. Bởi vì cô vận nữ phục, lính gác cảm thấy rất lạ, nhất thời không dám khẳng định, lại không dám thất lễ với Vệ Minh Hàn, cho nên mới để họ vào thành.
“Tự nhi, những cáo thị kia là thế nào?” Vệ nghiêng đầu hỏi. Chàng đã sớm chú ý đến cáo thị và bức chân dung dán trên tường thành, vốn còn có chút hoài nghi, nhìn thấy vẻ kinh ngạc và ảo não thoáng hiện trong mắt cô, chàng dám khẳng định, người trong bức họa chắc chắn là cô gái ở bên cạnh mình.
Cửu tiểu thư của Liễu gia sao lại thành tội phạm bị truy nã khắp kinh thành?
Nhưng trong bức họa nàng vận nam trang.
“Muội cũng không biết.” Mạt Ca cười, giọng nói tỏ ra cực kỳ vô tội. Đã gần được một tháng, Tiêu Dao vương gia vẫn đang truy nã cô. Chàng ta cũng thật quá cố chấp!
Lúc này, đột nhiên một tốp quan binh ào đến, vây chặt lấy họ. Vệ Minh Hàn nheo mắt, đẩy Mạt Ca ra sau lưng mình, bực bội nhìn toán quan binh. Chàng nhận ra, họ là ngự lâm quân.
Toán ngự lâm quân đứng dẹp sang hai bên chừa ra một lối đi một con ngựa bạch xuất hiện trước mặt bọn họ. Người đàn ông trên mình ngựa, khuôn mặt tuấn lãm sa sẩm. Chàng vận cẩm bào màu lam, thêu rồng cuộn khí thế dũng mãnh, ánh mắt như mũi tên bắn vào Mạt Ca.
Nha đầu đáng chết, coi như ta tìm thấy ngươi rồi!
Thiên đường có đường thì không đi, địa ngục không có đường thì xông vào.
Chàng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nghĩ đến mình đường đường là hiền vương của Hiên Viên lại bị đẩy vào cảnh bị vạn dân chê cười, trở thành chuyện đàm tiếu của thanh lâu, Liên Nhân quán, chàng hận đến mức chỉ muốn rút gân Mạt Ca.
“Liễu Như Phong, đã lâu không gặp.” Hiên Viên Tiêu sầm mặt nhìn Mạt Ca, “Ngươi trốn giỏi thật, trốn được hơn một tháng. Để ta xem phen này ngươi chạy đi đâu!”
Chàng tung người xuống ngựa, điềm nhiên nheo mắt, ánh mắt lướt qua bàn tay Vệ Minh Hàn đang giũ chặt Mạt Ca, sự phẫn nộ trong lòng chàng bấy lâu bỗng như bị ném vào nham thạch núi lửa sôi sục, càng trào lên mãnh liệt. Người đàn ông này là ai?
Mạt Ca giật mình, đột nhiên hiểu ra: cô và Vệ Minh Hàn vừa vào cổng thành, Hiên Viên Tiêu đã xuất hiện, rõ ràng đã mai phục sẵn ở đây, chàng nhất định đã nhận được tin báo, biết cô sẽ xuất hiện ở cổng thành. Khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là Phượng Thập Nhất báo tin cho Hiên Viên Tiêu. Như vậy có nghĩa, Phượng Thập Nhất muốn lợi dụng cô để khơi mâu thuẫn giữa Hiên Viên Tiêu và Vệ Minh Hàn?
Liệu có phải Phượng đánh giá quá cao sức hấp dẫn của cô?
“Vương gia.” Vệ Minh Hàn nghiêm trang cúi đầu hành lễ nhưng vẫn không buông tay Mạt Ca, trái lại càng nắm chặt. Hơi ấm từ tay chàng dường như truyền sức mạnh khiến cô yên tâm.
Hiên Viên Tiêu liếc Vệ Minh Hàn một cái, hơi ngạc nhiên: “Vệ Minh Hàn?”
Tâm tư của chàng đang đặt vào Mạt Ca. Vệ tướng quân trang phục đơn giản, mắt chàng lướt qua, không chú ý. Lại thêm mấy năm vừa rồi, Vệ mất đi vẻ nơn nớt ấu trĩ hồi xưa, trở nên trầm tĩnh, chín chắn, đường bệ uy nghi, Hiên Viên Tiêu nhất thời không nhận ra.
‘Không biết Tự Nhi vì chuyện gì đắc tội với vương gia, khiến vương gia đại nộ như vậy?” Đại nộ đến mức điều ngự lâm quân, Vệ Minh Hàn che giấu sự ngạc nhiên của mình, bây giờ việc cần làm nhất là giúp Mạt Ca thoát hiểm.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Mạt Ca đứng sau lưng Vệ Minh Hàn, cảm thấy hơi ấm và vẻ căng thẳng ngấm ngầm truyền ra từ bàn tay to lớn của chàng. Ánh mắt băng lạnh và dữ tợn của hai người đàn ông cơ hồ làm không khí đóng băng.
Nhếch mép cười lạnh, Hiên Viên Tiêu phảy ống tay áo, chỉ vào Mạt Ca hỏi:
“Các vị là quan hệ gì?”
Hiên Viên Tiêu nhìn vẻ thân mật của hai người, nộ khí bừng trên khuôn mặt tuấn tú của chàng. Không giết chết nha đầu này chàng thề không buông tay, nhưng nếu cô ta và Vệ Minh Hàn có quan hệ, chàng buộc phải suy nghĩ lại.
Chuyện giữa Vệ Minh Hàn và Liễu Chỉ Nguyệt chàng không lạ gì. Ở Liễu gia đó là điều cấm kị. Chàng và Liễu Chỉ Nguyệt cùng tuổi, thanh mai trúc mã.
Ngoài Liễu Chỉ Tuyết và Liễu Chỉ Tự, tình cảm giữa chàng và mấy chị em họ Liễu đều rất tốt.
Năm xưa khi Liễu Chỉ Nguyệt yêu Vệ Minh Hàn, Hiên Viên Tiêu còn khuyên nàng không nên mê muội, mối tình này chắc chắn không có kết quả.
Còn Liễu Tĩnh dường như đã chà đạp lên lòng tự tôn và kiêu hãnh của Vệ Minh Hàn.
Mấy năm trôi qua, Vệ Minh Hàn giờ đã khác xưa, Liễu Tĩnh muốn dùng hôn nhân để lôi kéo chàng. Nam Thư Văn cũng ra sức lôi kéo chàng. Trong thời điểm nhạy cảm này, không thể để xảy ra sai lầm nào. Nếu chàng đắc tội với Vệ Minh Hàn, coi như đẩy Vệ về phía Nam Thư Văn.
Nhưng, Hiên Viên Tiêu lòng rất băn khoăn. Mấy năm nay Vệ Minh Hàn đều ở biên ải. Hắn vừa hồi kinh, tại sao lại quen Liễu Như Phong, hơn nữa xem ra quan hệ của họ không nhạt? Hiên Viên Tiêu nghiến răng, nha đầu đáng ghét này động chạm đến bao nhiêu người?
Mạt Ca hơi nhếch miệng cười, không nói, ánh mắt bối rối né tránh. Cổng thành lúc này chỉ còn lại bọn họ, dân chúng nhìn thấy ngữ lâm quân, liền lập tức nhất tề giải tán. Mạt Ca để cho Vệ Minh Hàn nắm bàn tay bé nhỏ của mình, tin là chàng có thể giúp mình thoát hiểm.
“Tự Nhi, đừng sợ!” Chàng vẫn nhớ ngày trước nàng rất nhút nhát, vội ngoảnh lại trấn an nàng, giọng dịu dàng rất mực.
Mạt Ca mỉm cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Hiên Viên Tiêu rất khó chịu, nhìn hai người thân thiết như vậy, lòng chàng chợt nặng như đá đè.
“Vương gia, không biết nàng đã phạm tội gì?” Vệ Minh Hàn sắc mặt vẫn bình thường, nhưng không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Tiêu. Chỉ Tự của chàng vốn nhút nhát, hầu như không bước chân ra khỏi tướng, sao có thể đắc tội với Tiêu Dao vương gia? Mà tại sao lại biến thành Liễu Như Phong? Tất cả chuyện này tạo nên một câu đố lớn.
Sau khi tái ngộ, nàng giống như một câu đố lớn làm khó chàng khiến chàng không thể nào đoán ra. Chàng rất không thích cảm giác này, Tự nhi của chàng rất gắn bó, dựa dẫm vào chàng, không như xa như gần giống như bây giờ.
“Liễu Như Phong có cần nói ra ngươi phạm tội gì không? Mạo thị hoàng tộc là chu di cửu tộc đó.” Từng lời của Hiên Viên Tiêu như vọt qua kẽ răng, khuôn mặt đẹp của chàng lại tối sầm, co giật vì nghĩ đến sở cảnh thảm hại, bẽ bàng của mình hôm đó.
Mạt Ca hơi nhếch làn môi hồng, chu di cửu tộc ư? Một tội danh quá lớn, nếu phải chu di cửu tộc của Liễu Chỉ Tự, thì có lẽ hoàng triều Hiên Viên phải đổi triều đại. Nếu chàng ta bằng lòng, cô cũng không phản đối.
“Vương gia, có câu người không biết thì vô tội, vương gia là đại nhân độ lượng hà tất so đo như tiểu nhân?” Mạt Ca cười nhạt, ung dung nói, lòng thấp thỏm không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng đầy thăm dò của người bên cạnh.
“Hỗn xược! Ngươi tưởng bản vương sẽ cho qua hay sao?” Hiên Viên Tiêu phẫn nộ hét. Đườg đường là hiền vương một nước, chỉ một đêm biến thành kẻ thất đức, danh dự chàng vất vả bao năm gây dựng bị thiêu hủy trong một ngày.
Bao nhiêu lần trong mơ, chàng mơ tóm được tên đầu sỏ này, rút từng sợi gân của cô. Câu “người không biết thì vô tội” khiến chàng phẫn nộ.
Vệ Minh Hàn kéo nhẹ tay Mạt Ca.Chàng vừa về kinh, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng bảo vệ người bên cạnh là trách nhiệm chàng tự nguyện gánh vác.
“Ngươi khiến bản vương bị cả thiên hạ cười nhạo, lỗi đó là vô tình ư?” Mặt chàng vẩn đục, cười khẩy, nhìn Vệ Minh Hàn minh, ánh mắt nghiêm lạnh, tỏ ý cảnh cáo nặng nề, “Vệ tướng quân, Liễu Như Phong là trọng phạm của triều đình, xin tướng quân giao người này cho bản vương.” Vương gia, người trong bức họa mà cáo thì truy nã là nam nhân, sao vương gia lại hùng hổ làm khó một nữ nhi yếu đuối?” Giọng Vệ Hinh Hàn lạnh như băng.
“Nữ nhi yếu đuối?” Hiên Viên Tiêu cười giễu cợt như nghe câu chuyện cười. Chàng lạnh lùng nhìn Mạt Ca, “Vệ tướng quân, nếu người này là nữ nhi yếu đuối, e thiên hạ không có nữ nhi độc ác. Xem ra Vệ tướng quân đang cố tình chống đối bản vương.”
Vệ Minh Hàn bực bội chau mày. Vì Mạt Ca, ánh mắt hai người đàn ông một lần nữa giao nhau tóe lửa trên không, không ai chịu nhượng bộ.
“Vương gia, nếu ta nhất quyết bảo vệ nàng?” Giọng Vệ lạnh băng, vẻ uy nghiêm trong đó không kém Hiên Viên Tiêu.
Vệ Minh Hàn, bản vương nhất định phải đưa Liễu Như Phong đi. Người đâu... “Hiên Viên Tiêu đã hết kiên nhẫn, phảy tay ra hiệu. Ngự lâm quân sau lưng chàng tràn lan, chỉ đợi lệnh chủ là xông tới bắt ngư Vệ Minh Hàn đấy Mạt Ca ra sau lưng, toàn thân một vẻ uy dũng khác thường, ánh mắt như sắc như dao hướng vào ngự lâm quân. Dũng khí có thể che ngự thiên binh vạn mã đó khiến ngự lâm quân không dám manh động.
Mạt Ca nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trông nghiêng của chàng, cảm thấy nộ khí tỏa ra tự khắp người chàng. Không khí căng thẳng đến mức gió xuân thổi qua cũng lạnh đi mấy phần, cô hơi sợ.
Đột nhiên, Mạt Ca sững người, ngẩng nhìn lên đầu tường thành. Một bóng người vận đồ đen đứng hiên ngang trong gió. Mặc dù khoảng cách khá xa, không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhận ra chiếc mặt nạ đó. Cô đang thầm nghĩ, Phượng Thập Nhất chắc chắn rất đắc ý vì cuộc xô xát do gã bày ra. Gã ngông nghênh đến mức còn giơ tay vẫy cô, dường như họ đã quen nhau. Mạt Ca vô cùng phẫn nộ, gã thật quá ngông nghênh!
Tất cả cảnh này đều trong dự liệu của gã, không sai lệch một ly.
Phượng Thập Nhất, ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Chính lúc Vệ Minh Hàn và Hiên Viên Tiêu đang găng nhau, một giọng đẹp dịu dàng cùng mùi phấn hương truyền đến.
“Tiêu, làm gì vậy?” Một bóng hồng như sắc hoa đào xuất hiện trong tầm mắt họ. Lông mày lá liễu, mắt hạnh đào, môi đỏ thắm, da trắng hơn tuyết, dáng tao nhã yểu điệu, một vẻ đẹp diễm lệ, cao quý, như đóa mẫu đơn bùng nổ, sau lưng có hai thị nữ đi theo...
Mạt Ca chửi thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta chính là Liễu Chỉ Mi. Cô lặng lẽ đi đến nấp sau lưng Vệ Minh Hàn, cố co người thật nhỏ để không gây chú ý.
“Tam tiểu thư.” Hiên Tiên Tiêu thấy người đến là Liễu Chỉ Mi, sắc mặt hơi dịu đi, chàng kém Liễu Chỉ Mi mấy tháng, tình cảm hai người rất tốt.
Vệ Minh Hàn nhìn cô tiểu thư miệng cười nhạt đang đi lại phía mình, bỗng hốt hoảng, đồng tử trong mắt thoáng co. Liễu Chỉ Mi rất giống Liễu Chỉ Nguyệt, nhìn nàng, chàng nghĩ ngay đến Nguyệt nhi của mình, lòng se sẽ đau.
Chàng thầm thở dài, nói là phải quên, thực ra chưa quên hẳn. Mặc dù không còn thâm tình như trước, nhưng đó là người chàng từng yêu, là niềm tiếc nuối của đời chàng. Mạt Ca vẫn đang trốn Liễu Chỉ Mi, Vệ Minh Hàn lại tưởng cô sợ cô ta. Chàng biết, Liễu Chỉ Mi từ nhỏ đã lấy bắt nạt Liễu Chỉ Tự để mua vui, trong các tiểu thư của Liễu gia, Liễu Chỉ Tự sợ nhất chính là vị tiểu thư này.
Chàng nắm chặt tay cô, ra hiệu đừng sợ. Mạt Ca cảm kích sự che chở ân cần của Vệ Minh Hàn, càng không muốn lên tiếng, nhưng thâm tâm lờ mờ cảm thấy, tất cả chuyện này, cô không có cách nào trốn tránh.
Liễu Chỉ Mi xuất hiện, không khí căng thẳng đột nhiên biến vị. Ánh sáng vừa lóe đã tắt trong mắt Vệ Minh Hàn, sự lẩn trốn của Mạt Ca, tất cả lọt vào mắt Hiên Viên Tiêu.
Hiên Viên Tiêu đương nhiên biết, tia sáng vừa lóe trong mắt Vệ là vì ai, điều chàng không hiểu là tại sao Mạt Ca lại trốn sau lưng Vệ, để cái lưng vạm võ của vị tướng trẻ che khuất mình. Bắt gặp sự nương tựa vô thức của Mạt Ca đối với Vệ Minh Hàn, chàng cảm thấy cực chướng mắt. Chàng và Mạt Ca giao du đã lâu, đương nhiên hiểu Mạt Ca rất đề phòng. Cô trốn tránh như thế, dựa vào Vệ Minh Hàn như thế, có phải cô có quen Liễu Chỉ Mi?
Khi quen nhau, Liễu Như Phong trang phục rất giản dị, không có vẻ khuê nữ danh gia. Sao có thể quen thiên kim của Liễu gia lừng danh?
“Liễu Như Phong, ngươi biến thành con rùa rụt đầu rụt cổ từ bao giờ vậy?”
Chàng lạnh lùng châm biếm. Ngươi muốn trốn, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện.
“Tiêu, đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Chỉ Mi cất giọng yểu điệu hỏi. Trước mắt người ngoài, cử chỉ của cô ta vẫn tao nhã không chê vào đâu được. Cô tò mò nhìn Hiên Viên Tiêu và Vệ Minh Hàn, hơi ngạc nhiên: sao hai người này lại gây chuyện ầm ĩ giữa đường như vậy? Người này là ai mà có thể chống đối vương gia?