Hai gã đàn ông to khỏe khiêng Long Tiêu đang ngủ mê mệt đi vào cửa, theo sau là Tinh Thiên và Hạ Lan. Long Tiêu sắc mặt đỏ khác thường, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, làn da trắng hồng, tao nhã hút hồn. Người này vốn dĩ cực tuấn tú, hôm nay trông càng mê ly.
“Chẳng phải ngươi và hắn là huynh đệ tốt hay sao?” Lý Chí Minh hơi băn khoăn.
“Lý thiếu gia, thiếu gia quả thích nói chơi. Tôi họ Liễu, hắn họ Long, sao lại là huynh đệ?”
“Ý ngươi là đưa hắn lên đài rao bán?” Lý Chí Minh nheo mắt. Thâm tâm hắn có phần e ngại về thân phận của Long Tiêu, nhưng phải thừa nhận, đây đích thực là cơ hội tốt để hắn báo thù. So với Mạt Ca, hắn hận Long Tiêu hơn vì người này làm hắn mất mặt trước đám đông.
“Bàn chuyện làm ăn đi!” Mạt Ca ra hiệu, hai gã trai đỡ Long Tiêu nằm xuống chiếc ghế nằm bên cạnh. Cô nghiêng đầu cười nhã nhặn, nói: “Đưa hắn lên đài rao bán, tiền kiếm được thiếu gia ba phần, tôi bảy phần, được không?”
“Liễu Như Phong, ngươi tưởng đây là đâu? Ở đây không đến lượt ngươi múa mép! Ngươi tưởng các ngươi vào đây là ta sẽ để cho các ngươi đi ra sao? Đưa cả ngươi lẫn hắn lên đài rao bán, ta nghĩ nhiều quan khách sẽ hứng thú với ngươi hơn hắn đấy.” Lý Chí Minh cơ hồ nhìn thấu quỷ kế của cô, cười khẩy nói. Mạt Ca cũng cười, đưa mắt khẽ liếc xung quanh, không nhìn thấy ai ra tay nhưng ở phía xa có ấm trà bị đập vỡ, nước trà bắn tung, đổ đầy mặt đất. Lý Chí Minh mặt hơi biến sắc.
“Nếu Lý thiếu gia không bằng lòng, thì...” Mạt Ca không nói nữa, chuyển chủ đề, “Trong mắt thiếu gia, món tiền mọn đó nhất định chẳng là gì, nhưng thiếu gia nhất định muốn dày vò Long Tiêu một phen. Thù mới cộng với hận cũ, hắn quả đã nợ thiếu gia không ít. Tôi lại đang rất cần một khoản tiền, hai ta lẽ ra có thể vui vẻ hợp tác, thiếu gia hà tất phải làm khó cả hai?”
Mạt Ca đã khôn khéo tính toán lợi dụng mối hận của Lý Chí Minh đối với Long Tiêu, cho nên dụ dỗ Long Tiêu đưa mình đến thanh lâu, rồi tìm cách khiến Lý ma ma đứng ra môi giới đưa Long Tiêu đến Liên Nhân quán. Lý thiếu gia vốn đã cay cú vì bị Long Tiêu cướp mất vị hôn thê. Hôm nay có cơ hội khiến hắn chẳng mất gì lại được trả thù Long Tiêu. Mạt Ca đoán, hắn nhất định không từ chối.
Quả nhiên, Lý Chí Minh đủ chỉ dự một lát, ý muốn trả thù rốt cuộc khiến hắn mất cảnh giác, chấp nhận điều kiện của Mạt Ca.
Mạt Ca nhìn Long Tiêu đang ngủ thiêm thiếp, lòng cũng thoáng một chút phân vân. Thật ra, cô chẳng có hận thù gì với Long Tiêu, chàng ta mặc dù phong lưu hiếu sắc, nhưng không xấu bụng. Có điều, cô vừa xuyên không đến thời đại này, lại vào thân phận của một cô tiểu thư bị ghét bỏ, làm thế nào để sinh tôn trong xã hội phân biệt đẳng cấp nặng nề, trọng nam khinh nữ như thế mới là vấn đề cô quan tâm nhất hiện nay. Bất luận thời đại nào, phụ nữ phải có kinh tế làm chỗ dựa mới có thể sống yên ổn. Lựa chọn bán Long Tiêu, cũng là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa, cô cũng đã vạch kế hoạch rất chu toàn sao cho không để Long Tiêu bị sỉ nhục thật sự.
“Nghĩ gì mà ngây ra thế?” Tiếng Lâm Tử Hoài vang bên tai, vẫn cái giọng du đãng cười cợt.
Mạt Ca gạt đi suy nghĩ trong đầu, mỉm cười nói đùa: “Ở đây mỹ nam nhiều như thế, ai nhìn thấy mà lòng xuân không rung động?”
“Nếu là muội, bản thiếu gia cũng không từ chối, muốn ‘rung động’ một chút.” Lâm Tử Hoài vừa nói vừa giơ tay quàng ôm bờ eo mảnh dẻ của cô.
Mạt Ca cũng không bực, mặc cho gã thân mật ôm cô. Lâm Tử Hoài thường trêu đùa cô, nhưng chưa bao giờ thực sự có cử chỉ quá khiếm nhã với cô. Ở đời, có những người nhìn có vẻ lưu manh, kỳ thực là chính nhân quân tử.
Mạt Ca chú ý đến cái mặt nạ Lâm Tử Hoài cầm trong tay, bỗng hiếu kỳ giằng lấy xem. Cái mặt nạ không nhỏ, có thể che được nửa mặt. Lâm Tử Hoài thấy vậy buồn cười, buông cô ra.
Mạt Ca giơ mặt nạ lên, “Huynh cần đeo cái này hả?”
“Khuôn mặt này của ta không kém cái gã mà muội mang đến, đeo mặt nạ đương nhiên là để đề phòng có người nhìn trộm mỹ sắc của ta.” Lâm Tử Hoài đắc ý nói.
“Huynh đúng là da mặt dày hơn tường thành.”
“Còn muội lá gan cũng không nhỏ, chưa biết thân phận người ta thế nào đã trói nghiến người ta đưa đến đây.” Lâm Tử Hoài lắc đầu, có vẻ bất lực. Lúc bước vào, nhìn thấy Long Tiêu đang ngủ li bì chàng giật nảy người. Cũng may là Mạt Ca cải nam trang. Nha đầu không biết trời cao đất dày này, đã dọa chàng một trận hụt chết, trái tim nhỏ bé của chàng suýt ngừng đập.
“Huynh quen hắn?”
“Không quen.” Lâm Tử lắc đầu, suy nghĩ một lát, thong thả nói: “Ta chỉ nhắc muội, cẩn thận kẻo lại đẩy sự việc đi quá xa.”
Mạt Ca hơi băn khoăn.
Lâm Tử Hoài đeo mặt nạ lên, mỉm cười đi vào trong.
Mạt Ca nói với Lý Chí Minh, lát nữa khi bán Long Tiêu, chỉ để cho thương nhân tham gia đấu giá. Bởi vì, Long Tiêu nhất định không phải là người trong giới thương nhân, con người chàng ta từ dung mạo đến tư phong đều một vẻ ngời ngời cao quý, chắc chắn xuất thân quý tộc. Nếu để cho giới quý tộc đến mua, vạn nhất có người nhận ra, cô không những uổng phí công sức, mà còn gặp rắc rối to.
Lý Chí Minh mặc dù không hiểu tại sao Mạt Ca lại thu xếp như vậy nhưng cũng làm theo. Trong đám tân khách ghé đến Liên Nhân quán hôm nay, hầu như rất ít người trong giới quan trường, bởi họ cũng không dám ngang nhiên xuất hiện ở sàn đấu giá này.
Bộ quần áo vải thô trên người Long Tiêu đã được thay bằng bộ sa nhẹ, mỏng màu trắng bạc, mái tóc dài mềm mại xõa xuống lưng, như ngọc đen điểm xuyết giữa mây trắng.
Một khuôn mặt đẹp dịu dàng, hồng tươi như trái táo ngọt, vô cùng cuốn hút. Lớp sa mỏng che mặt, dung nhan ngọc ngà thấp thoáng, càng khiêu gợi. Hai thiếu niên khôi ngô đỡ hai bên, ở giữa hai thân hình mảnh khảnh đó, trông chàng càng cao.
Mạt Ca và Lâm Tử Hoài ngồi ở hàng ghế đầu. Lâm Tử Hoài đeo mặt nạ che nửa mặt, chỉ lộ đôi môi tươi, và hai mắt lóng lánh cười cợt.
Một toán người lục tục đi vào phòng lớn. Mạt Ca lơ đãng liếc mắt qua, toán người này đa phần là trai trẻ, cũng có mấy đàn ông trung niên. Căn phòng lớn vốn vắng vẻ bỗng náo nhiệt hẳn, họ ngang nhiên bình phẩm ầm ĩ nhân vật trên sân khấu hình như rất hài lòng. Mạt Ca thầm nghĩ, có lẽ hôm nay cô sẽ kiếm được khoản tiền không tồi. Vụ làm ăn thiếu đạo đức này cô định chỉ làm một lần, cho nên rất hy vọng người mua hài lòng.
Lâm Tử Hoài ung dung ngồi dựa lưng ghế, ánh mắt lúc vô tình, lúc hữu ý liếc về phía Mạt Ca, thấy cô mặt tỉnh khô, nụ cười nhạt luôn thấp thoáng bên khóe miệng, cứ như mọi thứ xung quanh không hề liên quan đến cô. Lâm Tử Hoài thầm nghĩ, nha đầu này là cô gái to gan nhất chàng từng gặp, không giống tiểu thư khuê các tý nào.
Long Tiêu thông minh, mẫn cảm là thế, lại có thể bị cô ta đùa bỡn xoay như chong chóng, cuối cùng còn bị mang lên đài bán đấu giá. Sự táo bạo và thông minh đó không phải cô gái bình thường nào cũng có được. Ý tưởng và thủ đoạn càng độc đáo khác thường, ngay Tinh Thiên cũng không dám táo tợn như thế. Mạt Ca không giấu diếm thân phận mình là Cửu tiểu thư của Liễu gia, vì vậy Lâm Tử Hoài và Lâm Tinh Thiên đều biết. Chàng đã từ điều ra về Liễu Chỉ Tự, theo tin thăm dò được, Liễu Chỉ Tự là cô gái dịu dàng yếu đuối, chịu đủ mọi trò hành hạ, dày vò ác ý của các tiểu thư tướng phủ. Nhưng cô gái trước mặt này... nếu tin tức chàng thăm dò được không nhầm lẫn, thì cô ta đang diễn trò lợn ăn thịt hổ, giả bộ yếu đuối, lương thiện lừa gạt thiên hạ. Nếu không giải thích mọi chuyện thế nào?
Cửu tiểu thư chịu đựng đủ mọi hành hạ, dày vò ư? Lâm Tử Hoài nhướn mày cười, Liễu Chỉ Tự mà chàng quen là một con mèo hoang giấu bộ móng sắc nhọn, nhưng không phải là con cừu non.
Trên đài đã bắt đầu ra giá, giá khởi điểm là ba mươi lạng. Bên dưới mọi người ào lên, bởi vì giá khởi điểm ba mươi lạng vốn đã là cái giá cao ngất ngưởng. Mạt Ca đã tìm hiểu giá trị bạc ở thời đại này, được biết, ba mươi lạng đã là cái giá rất cao.
“Quả là biết người, biết của.” Lâm Tử Hoài lẩm bẩm. Mạt Ca nghiêng đầu nhìn chàng ta, không hiểu sao, cô luôn cảm giác Lâm Tử Hoài có gì đó giấu cô.
“Ba mươi hai lạng!”
“Ba nhăm lạng!”
“Bốn mươi lạng!”
“Bốn nhăm lạng!”
“Năm mươi lạng!”
Tiếng trả giá liên tục ào lên, xem ra Long Tiêu quả thật là thượng phẩm, người bên dưới tự nhiên cũng vui lòng nâng giá. Người ta ganh đua chính là ganh đua về sỹ diện, phàm là đàn ông đều không chịu tỏ ra thua kém. Cuộc ganh đua về giá cả bắt đầu bước vào cao trào, giá đấu cũng từ ba mươi hai lạng ban đầu tăng tới một trăm năm mươi lạng, cao hơn rất nhiều so với giá dự đoán của Tinh Thiên. Lý Chí Minh đứng ở một góc cũng vô cùng kinh ngạc, đây đã là cái giá trên trời rồi.
“Một trăm tám mươi lạng!” Mạt Ca giơ tay, xướng to. Không chỉ Lâm Tử Hoài bên cạnh kinh ngạc, ngay Lý Chí Minh cũng bất ngờ.
“Muội làm gì vậy?” Lâm Tử Hoài hỏi. Chàng còn tưởng cô chỉ đi xem cho vui.
“Người ta được ưa chuộng thế, không nâng giá, thì thật đáng tiếc!” Mạt Ca cười nói.
“Hai trăm lạng!”
“Hai trăm hai mươi lạng!” Mạt Ca giơ tay, ngoái đầu cười khiêu khích người. đàn ông vừa hét hai trăm lạng.
“Đừng quá đáng, Như Phong!” Lâm Tử Hoài khẽ cảnh cáo cô.
“Hai trăm ba mươi lạng!” Người đàn ông kia không chịu thua, lại hét.
“Hai trăm bốn mươi lạng!” Mạt Ca cúi đầu, cụp mắt, che giấu ánh mắt tinh quái. Cơ hồ cô đắn đo khá lâu mới nâng lên giá đó.
Người đàn ông trung niên xướng giá hai trăm ba mươi lạng đã tưởng gã trai tuấn tú trên đài chắc chắn nằm trong túi mình, nghe có người hét giá mới, tức tối mặt đỏ gay, hầm hầm đứng bật dậy, hét: “Hai trăm năm mươi lạng!”
Cả phòng lớn ào lên.
Cuối cùng, người đàn ông mua một đêm của Long Tiêu với giá hai trăm năm mươi lạng bạc. Đây là kỷ lục đấu giá cao nhất của Liên Nhân quán.
Tiếng ồn ào làm Long Tiêu tỉnh dậy. Chàng mơ hồ mở to mắt, cảm giác toàn thân mềm nhũn, vừa nhìn cảnh tượng xung quanh đã hiểu chuyện gì xảy ra, cơn thịnh nộ bất ngờ bùng lên, cuộn trào sục sôi trong ngực, như muốn phá lồng ngực mà ra.
Đáng chết!
Mạt Ca đếm ngân phiếu, vô cùng tự đắc. Cuối cùng, cô được chia một trăm tám mươi lạng.
Tinh Thiên giơ ngón tay cái về phía cô: “Cao thủ!”
Lâm Tử Hoài dở khóc dở cười. Cũng chỉ có Mạt Ca có gan chơi trò này, ngang nhiên nâng giá lên tới hai trăm năm mươi lạng.
Mạt Ca cười thầm không nói gì, đây là vấn đề chiến thuật.
Mấy người cầm ngân phiếu vừa ra khỏi Liên Nhân quán, thì một đội quan binh hùng hổ xông đến bao vây quán. Lát sau, Liên Nhân quán đã bị quan phủ lục soát niêm phong.
Mạt Ca thở phào, may mà quan binh đến kịp thời, Long Tiêu không bị người ta dày vò. Nếu xảy ra chuyện gì, cô thật sự rất áy náy.
“Sao muội biết, thông báo với quan phủ nhất định sẽ được việc?”
“Chuyện này đơn giản thôi.” Mạt Ca lấy trong người ra một bức phác họa, hồi đại học cô đã lựa chọn môn phác họa thân thể là môn tự chọn. Long Tiêu trong bức họa được thể hiện rất sống động, cứ như chàng ta bước vào trong tranh. Mạt Ca cười, “phiên đấu giá sẽ bắt đầu từ canh hai, kết thúc trước canh ba. Trong thời gian hai canh giờ, Linh Long cầm bức họa đi báo án, nói là người đàn ông trong tranh bị Liên Nhân quán bắt đi bán đấu giá ép làm kỹ nam... tôi cố ý bảo Linh Long đi tìm quan tuần phủ đại nhân để báo án, ông ta là quan nhị phẩm. Nếu Long Tiêu là quý tộc, ông ta nhất định nhận ra. Chỉ có điều, tôi không ngờ, quan binh đến nhanh như vậy, suýt nữa chúng ta cũng bị kẹt trong đó.”
“Muội có biết hắn là ai không?” Lâm Tử Hoài có vẻ đắc ý hỏi:
Mạt Ca không nói, đưa mắt nhìn Tinh Thiên, lặng lẽ chờ Lâm Tử Hoài nói ra.
“Tiêu Dao vương gia Hiên Viên Tiêu bào đệ duy nhất của đương kim hoàng thượng, người kế vị thứ hai danh chính ngôn thuận của vương triều Hiên Viên.”
Lâm Tử Hoài mặt vẫn cười cười giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Sau phút chấn động, Mạt Ca lại bật cười, “Nhãn quan của bản cô nương xem ra xưa nay đều rất tốt, luôn biết cái cây nào đáng tiền!”
Ánh mắt Tinh Thiên lóe ra tia nham hiểm, nhưng chỉ một tích tắc rồi qua ngay. Chớp mắt tia nham hiểm đó đã biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt thường nhật.
Lâm Tử Hoài cười du đãng, “Muội có biết muội và hắn là quan hệ gì không?”
Đại não linh hoạt của Mạt Ca lập tức hoạt động, tia sáng chợt lóe, cười nói: “Tục ngữ nói rất hay, họ hàng xa lắc. Huống hồ, các vị không phải không biết, tôi là tiểu thư thất sủng, cô đơn khốn khổ một mình lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy hắn, nếu chạm trán hắn trên đường cũng không biết. Tôi chẳng biết hắn là ai!”
“Thật vô tình!” Tinh Thiên cười nói, “Trói biểu ca của mình đưa lên đài bán đấu giá, Như Phong, muội quả là người đầu tiên trong lịch sử.”
“Quá khen rồi!” Mạt Ca cười khan hai tiếng, sau đó quay nhìn đám đông đang ào ào kéo đến xem, vô cùng ồn ào, đột nhiên quay lại, như cười như không nói: “Nói đến người đầu tiên trong lịch sử, các vị có thấy, đường đường vương gia một nước mà bị trói đến Liên Nhân quán bán đấu giá mới là người đầu tiên trong lịch sử không?”
Lâm Tử Hoài không nhịn được, bật cười ha hả.
Mạt Ca thầm nghĩ, tình hình này xem chừng mình phải bỏ trốn mới được, không thể lang thang ngoài đường nữa. Liễu gia là chỗ an toàn nhất, Tiêu Dao vương gia thông minh đến mấy cũng không ngờ người bán chàng lại chính là biểu muội của chàng.
Vuốt ve tập ngân phiếu giấu trong người, Mạt Ca thầm nghĩ, vì một trăm tám mươi lạng bạc này, lẩn trốn trong nhà một thời gian cũng rất đáng.
“Muội cẩn thận đấy, Hiên Viên Tiêu thường xuyên đến Liễu gia.” Lâm Tử Hoài nói.
Mạt Ca thủng thẳng đáp: “Sống mười mấy năm cũng chưa nhìn thấy cha ruột mình, huống hồ là biểu ca.”
Hôm sau, toàn kinh thành truy nã Liễu Như Phong. Hình vẽ cô nhanh chóng được dán khắp mọi ngõ ngách trong thành, Liễu Như Phong và Tiêu Dao vương gia bỗng chốc trở thành chủ đề bàn tán ở khắp mọi nơi. Trẻ em năm tuổi trên phố cũng biết, Liễu Như Phong trói Tiêu Dao vương gia mang đến Liên Nhân quán bán đấu giá, còn bán được giá cao ngất, hai trăm năm mươi lạng bạc.
Mạt Ca nhàn rỗi ngồi không. Bình thường cô không chịu nổi nhàn rỗi, luôn trèo tường ra ngoài chơi, bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể nhốt mình trong tiểu viện của Liễu gia. Linh Long trở thành “bồ câu đưa thư” của cô với Tinh Thiên, chuyên truyền đạt tin tức qua lại giữa hai người.
Có bạc rồi, Tinh Thiên mua một tửu lầu trên phố đúng như ý nguyện. Chủ cũ của tửu lầu do ham cờ bạc, nợ nần không ít. Đúng lúc Tinh Thiên ưng ý khu vực đó, liền bàn với Mạt Ca mua lại tửu lầu kia.
Sau khi xảy ra chuyện với Hiên Viên Tiêu, Vạn Hoa lâu và Liên Nhân quán đều bị phủ niêm phong đóng cửa. Mạt Ca muốn gây dựng một thanh lâu. Biết mình tài lực có hạn, chỉ có thể tiếp quản Vạn Hoa lâu. Cô để cho Tinh Thiên vốn giỏi uốn ba tấc lưỡi đi thương lượng với các cô gái ở Vạn Hoa lâu, đợi cơn sóng gió này qua đi, cô và Tinh Thiên sẽ liên thủ để thanh lâu hoạt động trở lại.
Mấy ngày nay, toàn kinh thành tra soát rất nghiêm. Mặc dù rất muốn đi xem tửu lầu và thanh lâu của mình được trang trí thế nào, nhưng Mạt Ca vẫn cố nhẫn nhịn, không dám ra khỏi cửa, Linh Long đi giúp Tinh Thiên, một mình ở nhà buồn nẫu ruột.
Bình thường cứ rỗi rãi là cô lại thăm quan khắp tiểu viện của Liễu Chỉ Tự. Tiểu viện hoang sơ, vắng vẻ, nhưng lại có một vườn hoa nhỏ rất đẹp, bên cạnh còn có mấy cây trúc xanh. Mạt Ca cảm thấy đẹp vô cùng.
Trong vườn không có loài hoa quý nào hết, nhưng cỏ hoa các màu, trông như bức gấm thêu. Mạt Ca thầm nghĩ, Cửu tiểu thư trước đây chắc rất thích vườn hoa này, cho nên mới chăm chút vườn hoa đẹp như thế.
Trong tiểu viện có vườn hoa, khóm trúc, còn có cả một cái đu, có thể thấy Liễu Chỉ Tự là một Lâm Đại Ngọc điển hình. Đáng tiếc không có ai là Giả Bảo Ngọc đến thương yêu cô cho nên cô sống cô đơn một mình mười mấy năm, chịu đựng mọi tủi nhục. May có Linh Long tận tình chăm sóc, mười mấy năm cô không phải động tay làm bất cứ việc gì, chứng tỏ Linh Long vừa tận tâm vừa hoạt bát đảm đang.
Linh Long không có thân thích, nương tựa vào Liễu Chỉ Tự như chị em ruột thịt. Cảm giác đó Mạt Ca rất hiểu, giống như cô và Lâm Ưu.
Đang nghĩ tới Linh Long thì nha đầu đó đã từ góc tường chui ra. Bởi vì con ngõ bên ngoài tiểu viện rất vắng, Mạt Ca cũng lười trèo tường ra, vậy là đục một góc tường, chỉ một người chui lọt. Sau đó ngụy trang che kín, không ai nhận ra góc tường bị khoét, họ ra vào cũng tiện.
“Tiểu thư, có sự không hay rồi.” Linh Long chạy đến, đưa bức họa cho Mạt Ca, thì ra quan phủ thấy lệnh truy nã mấy ngày không có kết quả, đã ra cáo thị thưởng một ngàn lạng vàng cho người nào tìm được cô.
“Tiểu thư, quan binh hiện đang đi lục soát từng hộ gia đình nô tài rất sợ họ tìm đến đây.”
“Linh Long, em nói xem, nếu ta đến trước mặt Long Tiêu, chàng có đưa cho ta một ngàn lạng vàng không?”
“Tiểu thư!” Linh Long sốt ruột rên rỉ, “Bây giờ là lúc nào mà tiểu thư còn bụng dạ nói đùa.”
Mạt Ca cười khạch một tiếng, “Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa thôi, có tự tìm đường chết thật đâu. Nhưng mà họa sư này vẽ kém quá. Linh Long, em thấy người này có mấy phân giống ta?”
Đồ ngốc nào mà vẽ mình thành ra thế này?
Không biết Hiên Viên Tiêu thực sự tức phát điên hay là không có não, sao lại hấp tấp truy nã cô như vậy. Đường đường là một vương gia bị làm nhục, lại làm cho cả thiên hạ biết, lẽ nào chàng ta coi đây là chuyện đáng để khoe khoang?
“Có chừng năm phần giống.” Linh Long nói, “Tiểu thư, hiện giờ bên ngoài đúng là quan binh đang tra soát rất nghiêm. Tinh Thiên tiểu thư bảo tiểu thư tạm thời không nên ra ngoài, công việc ở tửu lầu cứ để Tinh Thiên lo liệu.”
“Biết rồi, toàn thiên hạ chỉ có Liễu gia an toàn nhất, tiểu thư của em rất quý tính mạng, sẽ không chạy lung tung đâu.” Mạt Ca nheo mắt nói. Linh Long tỏ ra tin cô.
Mạt Ca cười đẩy cô ta bảo đi nấu ăn. Linh Long sực nhớ ra, vội vàng chạy đi chuẩn bị bữa tối.
Mấy tiểu thư nhà họ Liễu thường đến hạnh họe sinh sự với Liễu Chỉ Tự, Mạt Ca nghĩ ra một cách khiến bọn chúng tuyệt đối không dám mò đến, đó là giả bệnh. Cơ dùng đồ hóa trang, bôi quệt làm cho Linh Long trông rất quái dị, mặt đỏ lỗ chỗ môi tím đen, sau đó bảo Linh Long cố tình đi qua trước lâu của Tam tiểu thư, giả bộ đi cầu xin phu nhân mời đại phu đến chữa bệnh cho Cửu tiểu thư bị nhiễm bệnh lạ. Tam tiểu thư thấy vậy sợ hãi kêu thét tưởng là hai người bị lây bệnh truyền nhiễm gì, đuổi Linh Long quay về. Vậy là Mạt Ca mừng thầm, mục đích đã đạt được.
Mạt Ca luôn nghĩ, lúc xuyên không vận khí của mình không tốt, lại vào đúng thân xác Liễu Chỉ Tự, chỉ có mỗi diện mạo xinh đẹp. Trong một đại gia đình phức tạp như thế, nếu không động não, thực sự rất khó sống.
Lúc rãnh rỗi, Mạt Ca đã để ý nghiên cứu kỹ địa hình tướng phủ, cô phát hiện một nơi có thể đến, đó là ngôi lầu của đại tiểu thư. Liễu gia đại tiểu thư chính là đương kim hoàng hậu, ngôi lầu trước khi đại tiểu thư xuất giá đã không ai dám tùy tiện qua lại. Bây giờ, ngoài có người định kỳ đến quét dọn, hầu như khôngvai lai vãng. Mỗi khi trời tối, Mạt Ca thường thích đến nơi này đọc sách, bởi vì ngôi lầu của Liễu đại tiểu thư quả thật có rất nhiều sách.
Nghe Linh Long nói, đại tiểu thư Liễu Chỉ Tuyết trước khi xuất giá rất hay bảo vệ Liễu Chỉ Tự, còn dạy Chỉ Tự học chữ, rất thương yêu tiểu muội đó. Mạt Ca thầm nghĩ, ít nhất trong nhà này còn có một người yêu thương cô bé khốn khổ kia.
Vì nghĩ như vậy, Mạt Ca có ấn tượng rất tốt với Liễu đại tiểu thư mặc dù chưa hề gặp mặt, cũng thích đến ngôi lầu của cô ta. Có lúc, thậm chí còn ngủ luôn ở đó. Mấy ngày rỗi rãi vừa rồi, gần như cô đã đọc hết nửa số sách trên giá.