Dạo này triều đình nổi gió, hai vị Tả, Hữu thừa tướng rơi vào một cuộc tranh chấp chưa từng có, do vụ quận vương Bắc Đình bị ám sát, chính thức mở ra chương hoàng quyền độc lập. Bao năm khôn ngoan giấu tài, Nam Thư Văn với ngôn từ sắc sảo ép Liễu Tĩnh phải nhượng bộ, ôm hận trong lòng.
Quốc đô của hoàng triều Hiên Viên ở vào hướng chính đông trên bản đồ, nam cận Ngọc Phượng quốc, tây giáp Nữ Nhi quốc, còn phía bắc là tâm điểm tranh đoạt giữa Nam Thư Văn và Liễu Tĩnh.
Thực ra, Bắc Đình và Nam Quận đều là những vùng đất giàu có. Nam Quận nhiều năm nay là đất của Nhượng vương Hiên Viên Húc, sau khi ông ta qua đời, Nam Quận do tự tôn của ông ta kế thừa, mấy chục năm nay đều như thế. Hiên Hiên Hàn là người lạnh lùng, thủ đoạn chính trị hơn người, trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến Nam Quận trở nên giàu có. Ông ta thông minh nhạy bén, từ rất sớm đã sống trong bầu không khí khói lửa ẩn hiện của triều đình.
Liễu gia quyền thế khuynh triều, còn Hiên Viên Triệt say mê điêu khắc từ nhỏ, bốn năm trước, khi Hiên Viên Triệt đích thân nắm triều chính, Hiên Viên Hàn liền rút khỏi trung tâm quyền lực của quốc đô, không tham dự các sự vụ trong triều, cũng chỉ trở về hoàng thành tham dự lễ tế trời mỗi năm một lần, nghi lễ kết thúc là trở về Nam Quận, không lưu lại thêm một ngày nào hết. Lâu dần, Nam Quận và hoàng thành nảy sinh rạn nứt về chính trị, vị vương gia đó cũng dần dần lui khỏi võ đài chính trị của Hiên Viên.
Nam quận đã không có hy vọng lấy được, Bắc Đình đương nhiên trở thành mục tiêu của Nam Thư Văn và Liễu Tĩnh. Mấy năm nay, Bắc Đình luôn bị Liễu Tĩnh khống chế. Tuy nhiên, cùng với sự kiện Quận vương Bắc Đình bị ám sát, thế lực Liễu Tĩnh nhiều năm gây dựng ở Bắc Đình chỉ trong một đêm bị hủy hoại, giống như đống gỗ chất cao dần bỗng sụp đổ công sức bao năm thành ra trắng tay.
Bắc Đình tổng cộng có bốn quan ải, nối với bốn đô thành, như bốn góc, bảo vệ vững chắc mảnh đất sạch đó. Nhưng ba ngày trước, nhân dịp ấu nữ đầy tháng, quận vương Bắc Đình mở tiệc mời tướng lĩnh, và thái thú các đô thành.
Bạo động đã xảy ra trong bữa tiệc, ánh đao bóng kiếm loang loáng. Một toán thích khách thâm nhập phủ quận vương, thủ đoạn không ghê tay, bữa tiệc mừng hỉ sự lại biến thành tang lễ, quận vương bị đâm chết, hai tướng lĩnh, bốn thái thú cũng mất mạng, theo lời đồn của nô bộc trong phủ, tối đó như Diêm La1 đột nhập nhân gian, vương phủ biến thành địa ngục.
1. Diêm La: vua địa ngục.
Bắc Đình quận vương Nhan Ngọc Thanh là thân tín của Liễu Tĩnh, do một tay ông ta bồi dưỡng cất nhắc. Do toan tính riêng, thái hậu nhất quyết không để cho Hiên Viên Tiêu đảm nhận chức quận vương Bắc Đình. Năm xưa, Nhan Ngọc Thanh tranh giành quyết liệt chức quận vương Bắc Đình với Ứng Phượng, biểu huynh của Nam Thư Văn, về sau trong một chuyến đi săn ở Nam Viên, Ưng Phượng bị hãm hại, bị thương xuýt mất một chân, phải tĩnh dưỡng một năm, chức quận vương Bắc Đình liền về tay Nhan Ngọc Thanh.
Nhan Ngọc Thanh ở Bắc Đình mấy năm, coi như cũng có công kiến tạo.
Nam Thư Văn dù có dã tâm muốn phế, nhưng mãi không tìm được lý do.
Chuyện triều chính, Hiên Viên Triệt hầu như không bận tâm tất cả do hai vị Tả, Hữu thường tướng bàn bạc định đoạt. Nam Thư Văn và Liễu Tĩnh mặc dù quan vị tương đương, nhưng rốt cuộc Liễu Tĩnh ở trong triều nhiều năm, phe cánh đông, Nam Thư Văn làm việc khó tránh bị bó chân bó tay, bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Nhưng lần này, một cuộc ám sát, không hề mất mảy may sức lực đã hủy hoại hoàn toàn nỗ lực bao năm của Liễu Tĩnh ở Bắc Đình, nhưng cũng hao tổn một nửa tâm huyết của Nam Thư Văn, bởi vì trong những người bị giết, có một thái thú và một tướng lĩnh là người của Nam Thư Văn.
Tin về vụ ám sát nhanh chóng truyền về kinh, Liễu Tĩnh và Nam Thư Văn cùng chấn động, đại nộ. Liễu Tĩnh đang định phái người đi điều tra vụ việc, thì thái thú Việt thành của Bắc Đình truyền tin báo: tiểu thiếp của Nhan Ngọc Thanh là người của Long Ưng, trại chủ sơn trại Long Ưng, Nhan Ngọc Thanh do đam mê nữ sắc, bắt đem về vương phủ làm tiểu thiếp nữ nhân đó tính cách cương liệt, không cam chịu nhục ngày hôm sau treo cổ tự vẫn. Chuyện này làm Long Ưng phẫn nộ, nhân dịp ấu nữ của Nhan Ngọc Thanh đầy tháng mở tiệc, Long Ưng sai người xuống núi báo thù cho người đàn bà của mình, thù hận làm mất hết lý trí, những kẻ đó đã giết luôn cả tân khách vô tội.
Bắc Đình quận vương ham mê nữ sắc gây ra sự vụ đáng tiếc, Liễu Tĩnh tuy không có trách nhiệm trực tiếp, nhưng Nam Thư Văn cũng bóng gió xa xôi, chỉ trích Liễu Tĩnh dùng người không thỏa. Liễu Tĩnh mất đi cơ hội tranh chức tân quận vương Bắc Đình với Nam Thư Văn. Vụ việc này đã khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa hai vị thừa tướng, kéo dài suốt nửa tháng. Do biến động ở Bắc Đình, tình hình nguy cấp cuối cùng quyết định cử Ứng Phượng làm tân quận vương, điều này có nghĩa, Bắc Đình chính thức rơi vào vòng kiểm soát của Nam Thư Văn.
Khói lửa khơi nguồn từ quận vương Bắc Đình, Ứng Phượng đã được phong tân quận vương Bắc Đình, thay thế Nhan Ngọc Thanh, cục diện đã rõ ràng, Liễu Tĩnh phản đối không được, đành âm thầm nghiến răng, nỗ lực bao năm đổ xuống sông xuống biển, coi như bị mất một cánh tay. Hiên Viên Tiêu cũng bận rộn bôn ba vì cớ sự này, ngoài Vệ Minh Hàn mắt lạnh bàng quan, ai cũng cảm thấy một luồng ngoại lực đang thúc sóng dậy, giúp đỡ Hiên Viên hoàng đế.
Trước tình thế trong loạn có an, trong an ẩn loạn, Vệ Minh Hàn suốt ngày miệt mài luyện kiếm trong tướng phủ, từ chối tiếp khách, cơ hồ không bước chân ra ngoài.
Trong phiên lên triều buổi sáng, Hiên Viên Triệt vẫn một vẻ ôn hòa như gió, không cuống không vội, không vui không buồn, long diện như bạch ngọc rất ít xao động. Như một người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát cuộc đấu lúc công khai lúc ngấm ngầm của các đại thần bên dưới.
Lãng hoa hữu ý thiên trùng tuyết, đào ly vô ngôn nhất đội xuân. Nhất hồ tửu, nhất cam luân, thế thượng như nùng hữu chỉ nhân?
Nhất trạo xuân phong nhất diệp châu, nhất luân kiển lũ nhất khinh câu. Hoa mãn chử, tửu mãn âu, vạn khoảnh ba trung đắc tự do2.
2. Trích bài thơ “Ngư phu” của Lý Dục. Tạm dịch nghĩa: trên sông sóng bạc đầu cuốn tung như tuyết như có ý chào đón ta, trên bờ đào lý lặng lẽ đứng bên nhau nở hoa để ta cảm thụ mùa xuân. Một bình rượu, một cần câu, trên đời mấy ai được như ta? Một con thuyền lướt gió, một cần câu nhẹ buông. Hoa đầy bãi bồi, rượu đầy chung, giữa mênh mông sóng, ta được tự do.
Người đi câu, than thở một mình!
Tuyết Dao cung.
Liễu Chỉ Tuyết một mình tiếp Nam Thư Văn, Uyển nhi sau khi dâng trà, đã lui ra, trong điện chỉ còn lại hai người. Liễu Chỉ Tuyết mỉm cười, hỏi: “Ngày mai Ứng Phượng rời kinh đi Bắc Đình nhậm chức ư?”
Nam Thư Văn gật đầu, sắc mặt vui vui, “Việc này đã được mưu hoạch mấy năm, coi như lấy lại được Bắc Đình, cũng khiến Ứng Phượng toại nguyện. Bây giờ tất cả phải trông vào ông ta, với khả năng của mình, ông ta sẽ làm cho Bắc Đình nhanh chóng đi vào ổn định.”
Liễu Chỉ Tuyết nói: “Cha ta sẽ không cam chịu bó tay, Ứng Phượng trên đường đi nhậm chức, tướng gia phải cử nhiều người bảo vệ, nếu không, ông ta chưa chắc tới được Bắc Đình. Năm xưa, khi tranh giành chức quận vương, cha ta đã tìm mọi cách phái người làm Ứng Phượng bị trọng thương, suýt lấy đi một chân của ông ta, bây giờ nhất định trò cũ lặp lại.”
“Nương nương yên tâm, ta đã sớm phái người ngầm bảo vệ rồi, nhất định đưa ông ta bình an tới Bắc Đình.” Nam Thư Văn nói. “Liễu Tĩnh muốn ám sát Ứng Phượng cũng không dễ. Năm xưa do chúng ta mất cảnh giác nên để mất cơ hội, một sai lầm, chúng ta tuyệt đối không phạm lần thứ hai.”
“Ta tin tướng gia. Thật đáng tiếc, nỗ lực của tướng gia ở Bắc Đình cũng vô ích.” Liễu Chỉ Tuyết nói, giọng đầy tiếc nuối.
Nam Thư Văn cười: “Nếu chúng ta không có tổn thất, sao có thể che mắt được Liễu Tĩnh? Nếu chỉ có quận vương Bắc Đình bị giết, Liễu Tĩnh nhất định chĩa mũi giáo vào chúng ta, chỉ có cùng chết, mới có thể tìm ra đường sống. Với nỗ lực mấy năm của ta, và mấy mạng người đổi lấy chức quận vương Bắc Đình, rất đáng!”
Liễu Chỉ Tuyết lòng thầm cay đắng, Nam Thư Văn nói nhẹ như không, tuy nhiên, mấy năm trước, Ứng Phượng suýt mất một chân, kế hoạch họ mưu định công phu vậy là sụp đổ trong một ngày, họ cơ hồ phát điên, tưởng từ đó mất đi ưu thế, may không nản chí, cố gắng qua được.
Bao năm nay, mấy người họ đấu lại Liễu Tĩnh, hai bên va đập, hy sinh bao nhân mạng, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu máu đã chảy, chỉ có họ ghi nhớ trong lòng, máu và nước mắt kia, những kẻ đã nợ bọn họ, nhất định có ngày phải hoàn trả.
Nam Thư Văn nói: “Trong ván cờ Bắc Đình, chúng ta thắng lớn, Hữu tướng nhất định không cam lòng. Mấy ngày tới, chúng ta phải nhượng bộ ít nhiều, để ông ta khỏi quá ức mà nổi điên.”
Liễu Chỉ Tuyết gật đầu, “Ta hiểu. À, Thư Văn, Vệ Minh Hàn thế nào?”
Nam Thư Văn lắc đầu, “Vẫn ở lỳ trong phủ từ chối tiếp khách, trong triều không ai có thể nói chuyện với ông ta, muốn thuyết phục e rất khó. Có điều, nương nương yên tâm, Vệ không ngả theo chúng ta, nhưng cũng sẽ không để Liễu Tĩnh lợi dụng.”
“Ta hiểu, nhưng nếu được Vệ Minh Hàn ủng hộ, phần thắng sẽ chắc hơn.”
Liễu Chỉ Tuyết nhẹ giọng nói. “Chúng ta chờ đợi lâu như vậy, chỉ có thể một phát trúng đích, nhất định phải tính toán thận trọng cầm chắc phần thắng.”
Nam Thư Văn do dự một lát, “Vậy còn phải xem nương nương có bằng lòng không.”
“Ý Tả tướng muốn nói đến Tự nhi?”
Nam Thư Văn gật đầu, “Phải, nếu là Cửu tiểu thư, ta nghĩ, Vệ Minh Hàn sẽ không từ chối.”
Liễu Chỉ Tuyết mím môi, khẽ nói: “Ta đã hy sinh hạnh phúc của mình, không lẽ còn phải gả thêm hạnh phúc của Tự nhi?”
Sắc mặt Nam Thư Văn đột nhiên tái nhợt, muốn nói lại thôi, đau khổ khép mắt.
Đình viện thâm u tịch mịch, tiểu viện trống trải, khói nhạt vương bay.
Oanh hót hoa tàn, lạc viên im ắng. Cây xanh ngả bóng, lá ken dày.
Mây trắng lững lờ, trời xanh ngọc bích, cỏ biếc ngậm hương.
Cuối hè mát mẻ như tiết xuân.
Một đôi tiên đồng ngọc lữ sớm tối lặng lẽ nhìn nhau, không nói.
“Đây là ngọc gì? Muội chưa bao giờ nhìn thấy?” Mạt Ca ngả mình trên ghế nằm, tay cầm một khối ngọc trắng như tuyết, to bằng quả vải, màu tuyết trong suốt, trắng hơn mây trời. Cô tò mò đặt lên bàn tay, ngắm nghía, quang sắc rất đều, điều đặc biệt hơn là, chạm tay vào cảm giác man mát âm ấm, dễ chịu khác thường. Có lẽ là loại bảo ngọc có giá trị bằng mấy tòa thành, Mạt Ca dù không am hiểu về ngọc cũng cảm thấy, đây chắc chắn là loại ngọc quý.
Hiên Viên Triệt ngẩng lên, liếc qua một cái, lại cúi đầu, vừa tiếp tục công việc vừa nói: “Tuyết ngọc. Loại ngọc này lấy từ Tuyết Liên sơn ở Nữ Nhi quốc, ở đó quanh năm tuyết phủ, tuyết ngọc trữ lượng rất phong phú. Nhưng, Tuyết liên sơn thường xuyên xảy ra tuyết lở, rất khó khai thác, cho nên ngọc này cực quý, miếng ngọc trong tay cô nương có thể mua được bốn thành trì của Hiên Viên.”
“Giá trị bằng bốn thành trì? Chỉ có một miếng ngọc này, hoàng thượng cũng quá phá gia.” Mạt Ca kinh ngạc vô cùng, có một chút thế này mà lại đắt đến thế, vậy mà chàng lại mang ra chạm khắc, còn dùng dao to khắc thử, đúng là phá gia chi tử.
Xứng danh hoàng đế, có điều nếu cứ tiếp tục thế này, quốc khố sớm muộn cũng cạn kiệt trong tay chàng.
Sau nửa tháng qua lại Thanh Liên cung, Mạt Ca đã biết tên của chủ nhân cung điện độc đáo này, vừa nghe tên, cô đã biết chàng là ai.
Dù đã không còn quan tâm chính sự nữa, nhưng hoàng đế Hiên Viên tên là Hiên Viên Triệt, Mạt Ca vẫn biết, vả lại dân thường trên phố vẫn đồn đại, hoàng đế rất thích tạc ngọc, cho nên cô đương nhiên có thể đoán ra thân phận chàng.
Lúc mới biết điều đó, Mạt Ca thực sự choáng váng, không ngờ chàng chính là hoàng đế Hiên Viên! Chuyện này khiến tinh thần cô sa sút đúng hai ngày.
Biết thân phận chàng thực ra rất dễ. Hiên Viên Triệt, Hiên Viên quốc đệ nhất mỹ nam, cái tên nổi như cồn đó, chỉ cần hơi hé ra trong cung là có thể biết manh mối, khỏi nói chàng suốt ngày say mê tạc ngọc, thợ ngọc bình thường làm gì có tiền dùng những miếng ngọc quý tuyệt thế đó làm đồ chơi?
Cô vốn tưởng một hoàng đế bất tài như vậy, nhất định là người nhu nhược, trong cung đều nói hoàng đế mê nữ sắc, yếu đuối, thiếu quyết đoán, ấn tượng của Mạt Ca về vị hoàng đế chưa biết mặt đó vô cùng tồi tệ, bây giờ quen Hiên Viên Triệt mới biết, lời đồn không đáng tin.
Chàng không hề yếu đuối, cũng không chìm trong nữ sắc, chỉ là vị hoàng đế bất lực chìm đắm trong thế giới của mình.
Trước hiện trạng hoàng cung và triều đình với thế lực ngoại thích hùng mạnh, ngang ngược, bị Liễu gia khống chế, chàng không thể làm gì được.
Cô vốn không thích đàn ông bất tài, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy Hiên Viên Triệt rất đáng thương, không hề thấy phản cảm. Mạt Ca bất giác thầm than, mỹ nhân quả nhiên là người vô tội, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần là mỹ nhân cô đều cảm thấy tốt đẹp.
Nửa tháng nay triều đình bận tối mắt, Hiên Viên Triệt vẫn vừa tan buổi triều sớm là chạy đến đây. Hiên Viên Tiêu cũng bận rộn chạy đôn chạy đáo, đương nhiên không có thời gian để tâm đến cô, cho nên Mạt Ca ngày nào cũng ở bên Hiên Viên Triệt. Không hiểu sao. Cô thích ở bên chàng, dù không nói gì, chỉ nhìn chàng điêu khắc, cô cũng có thể ngồi suốt cả ngày.
“Mấy ngày nay hoàng thượng đã làm hỏng bao nhiêu tuyết ngọc rồi? Khối ngọc Người tạc hai hôm trước hình như to bằng nắm tay, sau đó Người ném đi, là mấy tòa thành đó!” Mạt Ca nhìn chàng nói: “Người đúng là phá gia chi tử.”
“Mạt Ca, nhìn này.” Hiên Viên Triệt dừng tay, cầm lên một khối tuyết ngọc còn thô, và một chiếc thoa ngọc đã tạc xong trên mặt bàn trúc, một cái để bên phải, một cái để bên trái, trước mặt cô, hỏi: “Nếu ta cho muội lựa chọn, muội sẽ chọn cái nào?”
Một cái là thoa ngọc hình con bướm sinh động như đang bay, một cái là khối tuyết ngọc còn thô rất sù sì, Mạt Ca đương nhiên lựa chọn cái thoa, cô giơ ngón tay thơm mịn như ngọc chỉ vào nó, đồng thời cũng hiểu được ý chàng.
Ngọc chưa chế tác, giống như đá, không hề có giá trị. Ngọc, bản thân nó chính là đá màu, chỉ có trải qua bàn tay chạm khắc khéo léo mới có thể bộc lộ giá trị của nó.
Hiên Viên Triệt bỏ hai vật đó xuống, dựa người vào ghế nằm, khuôn mặt tĩnh lặng như ánh trăng mờ, dưới ánh mặt trời, càng trắng đến trong suốt. Trong một tích tắc, Mạt Ca ngỡ ngàng, cảm giác chàng là mảnh tuyết ngọc, chỉ cần nhỡ tay là rơi xuống vỡ tan, một vẻ đẹp khiến người ta hồn siêu phách lạc. Đàn ông mà đẹp như thế, thật không thể nào tưởng tượng.