Ngày đặc biệt của Rose đã đến, chị gọi cho cô nói anh sẽ đến đón. Cô bảo rằng có thể tự đi, không cần phiền phức như vậy. Nhưng theo lời chị, anh cũng tiện đường đi đón vài người họ hàng ở ga tàu điện.
Anh đến lúc 7h. Trên xe có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ, cả hai đều ăn mặc sang trọng và quí phái. Anh giới thiệu đó là cô Azumi và em họ Usagi của anh, đôi bên chào hỏi vài câu lịch sự thông thường.
_ Nghe nói cháu đi công tác nước ngoài, về nước từ lúc nào vậy?
_ Vâng. Cháu về 3 ngày rồi ạ.
_ Ôi trời! Nghề gì không chọn, lại chọn cái nghề bay tới bay lui, nhà cửa vợ con thì cứ bỏ bê suốt. Phải chi cứ làm nhà giáo cho xong!
Anh chỉ cười mà không đáp lời. Tự dưng hảo cảm với người cô này của anh vơi đi không ít.
Trong lòng cô thầm lên tiếng: “Đó là đam mê của anh ấy! Bà hiểu cái gì?”
Thấy anh không đáp lời mình, cô Azumi chuyển hướng sang cô.
_ Nghe nói Việt Nam nghèo lắm mới phải sang đây làm. Bên đó có điện chưa cháu?
_ Dạ. Nhật Bản rất tốt, rất đáng để đến ạ. Không chỉ người Việt Nam mà cháu nghĩ nhiều người ở quốc gia khác cũng đều muốn đến Nhật sống và làm việc. Về điện thì ở nông thôn hay thành thị của Việt Nam đều đã được sử dụng, chỉ những nơi quá hiểm trở, vùng sâu xa thì vẫn chưa ạ.
_ Ồ! Tiếng Nhật của cháu cũng tốt nhỉ? Sang đây thì phải học tiếng cho tốt, không thì khó khăn lắm!
_ Dạ vâng, cháu còn phải học hỏi thêm nhiều ạ.
Không khí trên xe bỗng trở nên im lặng một cách kì quặc, anh bỗng lên tiếng:
_ Đi chơi vui chứ Hana?
_ Dạ vui lắm. Định đi đến chiều rồi về, đến nơi lại nghe hướng dẫn viên nói có lễ hội ánh sáng nên chịu khó ở lại đến tối luôn. Đẹp lắm ạ!
Nếu ban ngày, từng tán lá phong vàng đỏ cam được ánh nắng chiếu xuống như khoác thêm một tấm áo choàng rực rỡ, chói mắt giữa nền trời xanh thẳm. Thì ban đêm, rừng phong im lìm được ánh sáng nhân tạo hắt lên, phần màu sắc nguyên thủy trở nên trầm lắng, huyền bí hơn trong màn đêm đen dày đặc.
Thật sự rất khác lạ, rất tuyệt vời!
_ Có dịp tới cao nguyên Chausuyama, em sẽ thấy vẻ đẹp của mùa thu nâng lên một tầm cao mới.
_ Vâng. Thời gian không có nhiều, chỉ đi được như vậy thôi cũng đã tốt lắm rồi.
_ Không. Thời gian còn nhiều, em cứ từ từ mà tận hưởng. Có dịp thì cứ đi đây đó cho biết, ở nhà có một mình hoài cũng chán chứ.
_ Đâu có chán! Những cuối tuần không phải làm thêm, em vẫn dành thời gian học bài, nấu ăn, ngủ. Còn không ở nhà thì em sang với chị chứ đâu! Bận rộn mấy ngày, cuối tuần có chút khoảng lặng cũng ổn mà!
_ Ừ. Em hướng nội quá mà! Cứ như một con mèo ấy nhỉ? Chỉ cảm thấy an toàn trong lãnh địa của mình.
Mèo á? Cô giống mèo sao?
Đang suy nghĩ xem phải đáp lời anh thế nào thì cô gái từ đầu đến giờ vẫn nhắm mắt im lặng đột nhiên cất lời:
_ Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?
_ Lát nữa đến nhà, em sẽ thấy thế nào mới gọi là “thân thiết”, Usagi! _ Anh nhanh miệng thay cô đáp.
Và khi xe về đến nhà, Usagi thật sự được khai sáng. Từ “thân thiết” mà cô nàng dùng cho cuộc trò chuyện của anh và cô khi nãy thật sự không bằng một góc mà Jasmine đối với cô. Nhìn cách Jasmine ôm chặt lấy chân cô không chịu buông, hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy đùm đùm đề đề đi qua khoảng sân rộng vào nhà. Usagi mới hiểu lời anh nói có ý nghĩa gì.
Bên trong đã có vài người khách ngồi ở sofa chơi với Rose, 2 nam và 2 nữ. Gia đình hai bên tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau. Chị kéo tay cô tới giới thiệu từng người:
_ Đây là ba mẹ chị. _ Hai ông bà mặc kimono truyền thống mỉm cười phúc hậu, nét cười của chị như được sao chép từ bà vậy.
_ Cháu chào hai bác ạ.
_ Đây là dì Naomi của chị, và con trai của dì _ Sam. _ Dì Naomi mặc kimono màu tím, tóc búi cao, và đôi mắt biết cười. Khi dì cười, đôi mắt lúng liếng trông rất dễ gần. Và con trai dì, người thanh niên mặc vest xám ngồi ngay bên
cạnh.
_ Cháu chào dì, chào anh.
_ Đây là Keiko, người mà con hay nhắc đến. Em ấy đã giúp con rất nhiều những lúc Ryu vắng nhà. Con quí em ấy như một đứa em gái vậy, mong mọi người hãy đón nhận em ấy nhé! _ Chị ôm lấy vai cô siết chặt, nói với mọi người.
_ Dạ không đâu ạ! Anh chị mới là người giúp đỡ cháu nhiều hơn trong những ngày mới sang đây. Cháu rất biết ơn về điều đó.
_ Tốt tốt tốt! Giúp đỡ nhau là rất tốt. Mong các con sau này vẫn luôn thân thiết với nhau như vậy, chân thành đối đãi. _ Ba chị cười hào sảng.
Chị nhoẻn cười xoay mặt cô đối diện rồi nói:
_ Chào em, em gái của Umeko!
Cô xúc động ôm chặt lấy chị, giọng nghẹn đi:
_ Chào chị, chị gái của Kei…
Anh bế Jasmine đứng phía sau hai người khẽ cười, nhắc:
_ Đem em gái mít ướt của em đi thay đồ đi!
_ Em không có mít ướt, chỉ dễ xúc động một chút thôi. _ Cô giơ tay chùi chùi khoé mắt, hít một hơi.
_ Ừ, không những mít ướt còn rất cứng đầu nha! _ Anh tiện tay gõ một cái lên trán cô, lại thử độ cứng chứ gì!
_ Không cho anh bắt nạt em gái em! Đi nào Kei, cho em xem cái này… _ Chị đánh vào cái tay vừa cốc đầu cô của anh rồi kéo cô đi về phòng.