Đời không như là mơ, cuộc sống nhiều biến cố chứ đâu nào như kịch bản mình viết ra cho bản thân. Nước Nhật rộng lớn, Aichi rộng lớn, giữa mênh mông biển người, cô tìm kiếm hình bóng anh trong vô vọng.
Sau một tháng sang Nhật, một chút tin tức về anh cũng không có.
Tuy có chút buồn, chút thất vọng nhưng cô vẫn cố gắng chấn chỉnh tâm trạng để làm việc thật tốt. Đồng thời trao dồi thêm năng lực ngoại ngữ và tận hưởng không khí trong lành, khung cảnh xinh đẹp của nước Nhật mà cô hằng mơ tưởng.
Đến Nhật vào đầu năm mới, không khí Tết vẫn còn lưu lại trên đường phố. Từng hạt tuyết li ti rơi xuống tạo nên khung cảnh nên thơ. Tuy nhiên cái đẹp không thể đè bẹp được cái lạnh, đối với một người miền Nam như cô thì khả năng chịu lạnh hầu như không có. Mỗi khi ra ngoài, cô phải bọc người như một chiếc bánh ú trông rất buồn cười.
Thời gian làm việc mỗi tuần từ thứ 2 đến thứ 6, được nghỉ hai ngày thứ bảy và Chủ nhật. Nếu sức khoẻ cho phép, cô sẽ đăng ký đi làm thêm. Nếu cần thư giãn nghỉ ngơi, cô sẽ dành ngày thứ bảy ở nhà ngủ, Chủ nhật ra ngoài đi khám phá.
Cuộc sống cứ vậy lặng lẽ trôi, người cô nhớ mong vẫn bặt vô âm tính...
Một ngày cuối tuần, cô muốn tự thưởng cho mình một chút thời gian thư giãn nên để đồng nghiệp về trước. Một mình ở lại dọn dẹp, thưởng thức ly trà nóng hổi thơm dịu, ngắm từng hạt tuyết lất phất rơi bên ngoài lớp cửa kính, cô thả hồn mình trôi về phương trời nào đó có hình bóng của anh...
Đóng cửa quán ăn lúc 22h, cô thong thả dạo bước. Vì trời khá lạnh, ngoài đường phố giờ này cũng không còn quá nhiều người, chủ yếu là những cặp đôi tay trong tay trao nhau hơi ấm. Đi bộ về hướng tàu điện ngầm, cô ngước nhìn những toà nhà cao tầng đang sáng đèn tự hỏi: Anh đang ở nơi nào sau những ô cửa ấy?
_ Con đi tiếp được không, Jasmine?
Phía dưới bậc thang xuống tàu điện ngầm, có hai mẹ con cùng túi nọ túi kia đang loay hoay tìm cách để đi lên.
_ Chân con đau mẹ ạ! _ Cô bé nhăn mặt.
_ Cố một chút nữa thôi là có thể bắt xe về nhà rồi!
Cô bé rất hiểu chuyện, không hề làm nũng cố gắng bước lên từng bậc thang nhưng rất chật vật. Cô bước xuống gần cô bé, gật đầu chào người mẹ rồi đề nghị giúp đỡ:
_ Chào em, chị giúp em và mẹ nhanh về nhà nhé! _ Cô rất yêu trẻ con, tìm cách làm thân với cô bé trước vì sợ đột ngột làm cô bé sợ.
_ Bằng cách nào ạ? _ Cô bé tròn xoe mắt nhìn cô rụt rè hỏi.
_ Em có phiền nếu chị bế em không? Nếu em không thích, chị có thể giúp mẹ xách đồ để mẹ bế em. Nhưng mà hình như chị thấy mẹ đang có em bé thì phải, mẹ không thể bế em đúng không?
_ Dạ. Làm phiền chị ạ! _ Cô bé đắn đo phút chốc rồi lễ phép đáp.
Cô cúi người ôm lấy cô bé rồi quay lại nói với người mẹ:
_ Hay chị đợi em bế bé lên rồi quay lại mang đồ giúp chị nha?
_ Không cần đâu, chị được mà. Đồ không nặng. _ Nụ cười chị rất hiền, giọng nói cũng êm tai. Cô hiểu lí do tại sao người ta hay nói "Ăn đồ Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật", phụ nữ Nhật thật dịu dàng.
_ Vậy chị cẩn thận nhé!
Cô bé tầm 5 tuổi, đôi mắt tròn xoe đen láy thật đáng yêu. Tuy nói là cô bé nhưng để bế một cô bé lên mấy chục cái bậc thang cũng khá là mệt đối với cô. Lên khỏi hầm, cô cùng em bé chờ người mẹ để hỏi xem hai người cần đi tới đâu, lỡ giúp thì giúp cho trót.
_ Em tên gì thế, bé con? _ Cô đặt cô bé xuống rồi ngồi xuống đối diện nói chuyện với em.
_ Jasmine ạ!
_ Wow! Tên em thật là đẹp, chị ngửi thấy mùi thơm từ tên của em luôn đây này! Thật là thơm! _ Cô giả vờ hít hà như ngửi được mùi thơm của hoa nhài.
Cô bé che miệng cười hihi.
_ Cám ơn em nhiều lắm! _ Mẹ cô bé đặt một ít túi bên tay phải xuống đất, đưa tay khẽ vén tóc mai, cúi đầu cảm ơn cô.
_ Dạ không có gì ạ! Chị cần đi đến đâu, để em đưa hai mẹ con đi.
_ Thế thì phiền em quá! _ Chị xua tay.
_ Dạ không phiền. Trời vừa tối vừa lạnh, chân bé đau, hai mẹ con lại nhiều đồ đạc như vậy, thật bất tiện. Để em tiễn hai mẹ con đến nơi! _ Cô nắm tay cô bé lắc lắc.
_ Thật may gặp được em! Phiền em đưa chị đến trạm xe buýt đằng kia nhé, chị ngồi tạm chờ taxi.
_ Dạ được. Đi thôi bé con! Nói chị nghe, sao chân em đau?
_ Em chạy đi chơi bị ngã. _ Cô bé chu môi.
_ Thương chưa kìa! Lần sau nhớ cẩn thận nhé! Mẹ rất vất vả, em phải giúp mẹ nữa biết không?
_ Vâng ạ! _ Cô bé gật đầu, mái tóc lắc lư ngộ nghĩnh.
Cô đưa không kiềm lòng được đưa tay bẹo má bánh bao một cái, mềm mềm, thích lắm!
Người mẹ đi bên cạnh im lặng nhìn hai người mỉm cười.
Trạm xe buýt không xa, chỉ tầm 100 bước chân nhưng với một thai phụ mang nhiều đồ đạc và một em bé khó có thể tự di chuyển thì đó là một quãng đường dài.
Cô để cô bé ngồi xuống ghế rồi vẫy tay bắt chiếc Taxi đậu bên kia đường, tài xế nhanh chóng bắt tín hiệu nháy đèn xin qua đường.
_ Chị là Umeko, hôm nay cám ơn em nhiều lắm!
_ Tên tiếng Nhật của em là Keiko. Chị đừng khách sáo, chuyện nên làm mà!
_ Em là người ngoại quốc à? Tiếng Nhật của em tốt thật đó!
_ Dạ, em còn phải học hỏi nhiều. _ Cô rất vui vì thời gian học tập chăm chỉ được đền đáp xứng đáng.
Xe Taxi dừng, bác tài xuống xe mở cửa xách hành lí lên xe. Chị lấy lại một túi trong đống đồ đạc đưa cho cô:
_ Lần đầu gặp lại phiền em rất nhiều, em cầm lấy cho chị vui nhé! Cảm ơn em!
_ Dạ, em cám ơn chị. _ Cô cười đón lấy, nếu không nhận chắc chắn người khác sẽ cảm giác mắc nợ mình. _ Chị vào xe đi, em bế Jasmine.
Cô bế bé con vào xe rồi đóng cửa vẫy tay chào họ, cô bé tươi cười vẫy tay kịch liệt đáp lại:
_ Tạm biệt chị! Tạm biệt!
Cô đứng nhìn chiếc xe rời đi rồi mỉm cười quay gót. Tay có thêm một món đồ, tim có thêm một niềm vui, cô biết thêm hai người trên đất nước xa lạ.
Trong túi chị đưa cho cô là một hộp dâu tây đỏ mọng, bắt mắt, ngon lành. Cô vui vẻ nhảy chân sáo về hướng tàu điện ngầm, kết thúc một ngày làm việc.
/End chap 11/