Vườn Hồng Của Leoches

Chương 6




"Không có người nào không hiểu thế nào là 'yêu thương lẫn nhau', chỉ có nguyện ý làm và không muốn làm, mà đối với kiểu người sau, tôi thường rất thương hại bọn họ."

-----

Chương 6

"A!"

Một tiếng hét sợ hãi, tôi vừa tông rất mạnh vào một cơ thể nhỏ nhắn ở khúc cua.

"Tiểu thư Bernstein!" Tôi luống cuống tay chân đỡ cô ấy dậy, "Xin lỗi, xin lỗi! Cô không bị thương chứ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, bất mãn nhìn tôi: "Có chuyện gì với ngài thế, ngài Pontona. Thật là quá lỗ mãng."

Tôi lúng túng lắm, nhưng chẳng cách nào nổi giận với cô ấy được, chỉ có thể vừa nói xin lỗi, vừa ân cần kiểm tra trên cánh tay mịn màng có bị trầy da hay không. Bernstein đẩy tay tôi ra, vội nhặt một thứ màu trắng từ trên sàn nhà lên trong lúc hoảng loạn.

"Sau này ngài đi chậm một chút." Cô sửa sang lại quần áo, tay vén mái tóc vàng đang rối tung, không hề quay đầu lại mà chạy đi.

Một mùi hương nước hoa quen thuộc toả ra theo động tác của Bernstein, thứ mùi hương tôi vừa mới ngửi được trên người một người khác.

Chết tiệt... thật khốn nạn!

Không màng đến sự khuyên can của quản gia và bà Harding, đêm hôm đó tôi ngồi xe ngựa mười mấy cây số đến ga xe lửa đặt vé xe đi London. Người bán vé đeo mắt kiếng nói cho tôi biết chuyến tàu này cách ngày mới có một chuyến; vì vậy tôi lại ngựa không dừng vó chạy tới bến cảng, vừa hay lại biết thuyền của Bideford vừa mới rời đi, chuyến tiếp theo phải là ba ngày sau.

Tôi mệt mỏi tựa vào cửa sổ xe, trong lòng tức giận khó kiềm. Tự trong thâm tâm tôi chán ghét toà lâu đài lạnh lẽo như băng kia, mặc dù nó hùng vĩ và đẹp đẽ đến thế. Tôi không muốn quay về nữa, dặn dò phu xe đưa tôi đến thôn Almet.

Lúc này trời đã sáng trưng, tôi trả tiền xe rồi thong thả bước vào nhà thờ. Các thôn dân đều đang cầu nguyện ở đây, tôi ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, nhìn linh mục Yassan Gada ở phía trước cầu nguyện cho những giáo dân của mình. Mái tóc dài màu đen như tơ lụa cùng bóng lưng thon thả nhìn qua đẹp cực kỳ, âm thanh trong trẻo dễ nghe, vô cùng từ ái. Tôi trấn an bản thân bằng một bản thánh ca vui vẻ, sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, những người dân túm năm tụm ba đi ra khỏi nhà thờ, linh mục cũng nhìn thấy tôi.

"Ngài Pontona." Người mỉm cười ngồi xuống bên tôi, "Ngài sao vậy, sắc mặt không tốt lắm ha."

Cả người tôi đau nhức miễn cưỡng ngồi thẳng dậy: "Chẳng qua là tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo người."

"Rất vui vì ngài mà giải đáp."

"Linh mục, lúc người khuyên bảo thế nhân yêu thương lẫn nhau rốt cục là có tâm tình như thế nào? Người có nghĩ tới không, có lẽ có một số người căn bản không hề hiểu ý nghĩa của chữ này."

"Không đâu." Linh mục tỏ ra rất khoan dung, "Không có người nào không hiểu thế nào là 'yêu thương lẫn nhau', chỉ có nguyện ý làm và không muốn làm, mà đối với kiểu người sau, tôi thường rất thương hại bọn họ."

Một câu trả lời của một vị giáo sĩ lương thiện. Tôi quay đầu, tìm lấy đáp án trong lòng mình.

Lúc này đột nhiên ngoài cửa vang lên một tràng cười duyên, phá vỡ yên lặng giữa hai chúng tôi.

"Linh mục, quả nhiên người ở đây." Là phu nhân Berry, bà khoác một chiếc khăn choàng cashmere màu tím đi tới, "Ôi, ngài Pontona cũng ở đây à."

Chúng tôi vội vàng đứng dậy: "Phu nhân, sao bà tới đây?"

Bà phe phẩy chiếc quạt xếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trên mặt ẩn chứa sự giận dữ lẫn bất bình: "Linh mục, tôi nghĩ chỉ có nơi này của người mới có thể khiến tôi dễ chịu một chút."

"Có chuyện gì sao, phu nhân?"

"Ôi, tôi thật sự không dám tin Gars sẽ làm như vậy, lại muốn tổ chức buổi vũ hội sinh nhật cho tình nhân vào tối nay..."

Tim tôi chợt đập mạnh thình thịch.

"... Người nói có thích hợp không? Mary mới vừa hạ táng, là anh trai của nó mà lại vô tình đến như vậy!

Linh mục tinh ý nhìn tôi, tựa như đã biết tại sao sáng sớm tôi đã xanh mặt chạy đến nhà thờ.

"Ngài công tước đại nhân mời ai đó?"

"Nói là một buổi dạ vũ quy mô nhỏ, khách mời cũng không nhiều; trừ những vị trong lâu đài, còn có hàng xóm từ những biệt thự gần đó. Hừ, ai bảo Gars năm nào cũng mang người phụ nữ đó đi săn cáo trong rừng của người khác." Lông mày bà ấy nhăn nhúm lại, cây quạt trong tay đung đưa càng lúc càng nhanh, "Linh mục, chẳng lẽ người không thể khuyên nó sao? Để nó tỉnh táo một chút, chớ vì người đàn bà kia mà thần hồn điên đảo... Người phụ nữ đó có gì tốt? Ở London quấn lấy Gars không rời... Tự xưng gì mà nam tước phu nhân, chả qua là một con điếm (1) lỗi thời mà thôi..."

Còn phải giải thích gì nữa sao?

Nữ nhân xinh đẹp giờ phút này cũng chẳng thể nào giữ được sự trang nhã của mình. Tôi nhìn phu nhân Berry mặt mày nhăn nhó, đột nhiên cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.

"Xin lỗi." Tôi đứng lên, "Cho phép tôi rời đi một lát, tôi... tôi hơi khó chịu, muốn đi hít thở chút không khí trong lành."

Mặc dù tôi đi rất nhanh những vẫn nghe thấy tiếng phu nhân Berry than thở sau lưng: "Ngài Pontona đáng thương quá, cậu ấy nhất định rất khó chịu..."

Những thứ bẩn thiểu đó, so với tưởng tượng của tôi còn đáng buồn nôn hơn.

Tôi đi lang thang vô định trên đồi, giống như một đứa trẻ không nhà, cũng không biết khi nào sẽ quay lại lâu đài, dù sao thì lúc giữa đường lấy đồng hồ bỏ túi ra xem mới phát hiện vì tôi quên cuộn dây (2), kim đã sớm dừng ở vị trí 12 giờ.

Mới vừa vào cửa, quản gia McWebber và bà Harding nhìn thấy quần áo dính đầy cỏ dại và bùn đất của tôi mà kinh sợ đến biến sắc. Bọn họ thúc giục tôi về phòng rửa mặt chải đầu, đổi quần áo cho tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều. Cơn đói và mệt nhọc hành hạ tôi đến toàn thân vô lực. Đi tắm, tựa bên ô cửa sổ ăn chút bánh mì, nhìn những người hầu đang bận rộn phía bên ngoài kia.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, tôi miễn cưỡng nói: "Mời vào."

Công tước mặc dạ phục đi tới: "Jean, cậu rốt cục vẫn là trở về rồi."

Hắn thật là một cá mê người đàn ông, cắt xén cùng thể đích lễ phục hiển hiện ra khỏe đẹp vóc người cân xứng, quát phải sạch sẻ trên mặt tràn đầy phái nam mị lực. Bề ngoài, địa vị, kim tiền, cái gì cũng không thiếu, giá đối với nữ nhân mà nói quả thật có sức hấp dẫn trí mạng.

Hắn ta là một người đàn ông mê người,

"Tôi biết là cậu không đi được!" Hắn đắc ý ngồi xuống ghế sa lông.

"Là Thượng Đế không giúp tôi." Tôi cay nghiệt nói, lười nhìn hắn thêm lần nữa.

Hắn không để ý mà giống như là rất vui vẻ: "Cậu không có đem theo dạ phục, tôi đã nói Lawrence tìm một bộ vừa người cho cậu."

Hắn ta càn rỡ quan sát tôi sau khi tắm chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, sau đó phát ra âm thanh tấm tắc, "Thật là không nghĩ đến, Jean, cậu lại gầy như thế."

"Điều này không trở ngại gì với việc tôi trở thành một người chồng trung thành và đáng tin cậy."

Hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với tôi nữa, nghiêng đầu qua cười một tiếng.

"Ơ?"

Một bóng người còng lưng xuyên qua đình viện, tôi nhỏ giọng kêu lên; mái tóc trắng như tuyết và đồng phục dính đầy bùn đất khiến tôi nghĩ tới buổi tối hôm tôi vừa đến.

"Sao?"

Tôi chần chừ chỉ về lão già kia: "Ông ta... là ai?"

Công tước nhìn sang phía đó: "À, đó là lão Leoches, người làm vườn của lâu đài. Cậu biết ông ta?"

"Không, không... Chẳng qua tôi thấy dáng vẻ của ông ta... có chút lạ."

-----

Chú thích

(1)交际花 (giao tế hoa): Được dịch từ tiếng Anh-Courtesan, theo cách sử dụng hiện đại, là một uyển ngữ có nghĩa là một người hộ tống, tình nhân hoặc một cô gái điếm, mà nghệ thuật của nghi thức trang nghiêm là phương tiện để thu hút khách hàng giàu có, quyền lực hoặc có ảnh hưởng. (theo Wikipedia)

Bởi vì phu nhân Berry đang chửi mà, nên mình mạn phép dùng từ tiêu cực một chút.

(2) 发条 (phát điều)

Trong đồng hồ cơ, cuộn dây ruy băng bằng kim loại, thép thường được sử dụng làm nguồn năng lượng. Cuộn dây đồng hồlà thao tác xoay núm đồng hồ hoặc chìa khoá để lưu trữ năng lượng trong dây điệnchính bằng cách xoắn xoắn ốc chặt hơn (đối với loại 'lên dây cót bằng tay').(theo wikipedia)