Vườn Hồng Của Leoches

Chương 10




Tôi đi nhanh ra khỏi sảnh phụ, lúc ở cửa lặng lẽ quay đầu nhìn lại, công tước vẫn ngồi bên cạnh phu nhân Berry, dịu dàng vuốt ve tóc bà.

Buổi sáng hôm sau ánh nắng vẫn tươi sáng như cũ, giống như một buổi sáng mùa hè bình thường, lúc tôi thức dậy trên giường lại hơi mơ màng.

Tối hôm qua ngủ không ngon, đại khái chuyện bất ngờ xảy ra như vậy khiến lòng tôi rất không nỡ. Từ cửa sổ nhìn ra thấy một chiếc xe kéo quan tài với bốn con ngựa từ cửa sau chạy vào, tôi dùng nước lạnh vội vàng hắt lên đôi mắt sưng vù, gọi bà Harding.

"Đúng vậy, ngài Pontona." Bà vừa thu dọn quần áo cho tôi vừa trả lời vấn đề, "Là linh mục thương cảm phu nhân Berry nên chuẩn bị quan tài."

Tôi mặc áo khoác rồi xuống lầu, vừa vặn ở bên ngoài sảnh phụ nhìn thấy mấy người làm khiêng quan tài đến nhà nguyện. Linh mục và công tước đang đứng bên cạnh nói chuyện. Đôi mắt xinh đẹp của công tước hơi đỏ lên, nhìn dáng vẻ như ngủ không ngon.

"Chào buổi sáng." Tôi chào hỏi bọn họ.

"Chào buổi sáng, ngài Pontona." Linh mục cười híp mắt nhìn tôi, người mặc một chiếc áo khoác thẳng màu đen, cổ áo sạch sẽ giống làn da người một cách kỳ lạ.

Công tước chỉ gật đầu với tôi một cái, nhìn vẻ mặt hắn có chút tiều tuỵ, trên cằm lún phún râu chưa cạo.

"Sắc mặt anh kém lắm, cần nghỉ ngơi." Tôi có lòng đề nghị với hắn, vậy mà hắn lại thờ ơ nhún nhún vai.

"Tôi còn chống đỡ được. Bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với mọi người." Hắn lấy ta một mảnh khăn tay màu trắng, phía trên có mấy con dấu màu đỏ vô cùng nhạt nhoà, "Biết đây là gì không?"

Tôi và linh mục đều ngẩn ra. Tôi cẩn thận nhìn kĩ một hồi, lắc đầu; linh mục nhận lấy khăn tay trên tay công tước, đưa lại gần chóp mũi mà ngửi: "Có mùi thơm... Dường như là son môi."

"Đúng vậy, là son môi." Công tước cười rất kì lạ, "Biết tôi lấy được từ đâu không. Cánh tay, là dính trên cánh tay trái của phu nhân Berry."

"Dính trên cánh tay? Làm sao mà biết..." Linh mục lộ ra vẻ mặt mê muội không hiểu.

"Hơn nữa càng có ý nghĩa là, màu sắc son môi này chính là của phu nhân Berry tối hôm qua dùng, nhưng trên môi bà lại không có."

"Chờ một chút... Anh rốt cục có ý gì?" Tôi không giải thích được, "Son môi làm sao? Nói không chừng... Nói không chừng những tiểu thư hay quý bà khác cũng sẽ dùng, trong lúc hỗn loạn đụng phải là có thể xảy ra."

"Jean, Jean." Công tước xem thường suy đoán của tôi, "Cậu thật không hiểu đàn bà. Tin tôi đi, những người đó đều biết ở dạ vũ phải cố gắng để không bị trùng lặp với người khác, nên một màu môi đặc biệt là không thể thiếu. Thứ màu tường vi đỏ nhạt này cũng chỉ có phu nhân Berry dùng, tin tưởng ánh mắt tôi đi."

Tôi không phản bác nữa. Đây là sự thật: Tôi tiếp xúc với phái nữ rất ít, hầu hết là các tiểu thư có quy củ, ngoại trừ một số bệnh nhân yêu thích ăn diện ra, tôi đúng là ít thấy phụ nữ trang điểm. Mà Mary cũng không thích những sắc màu nhân tạo như thế, đôi môi em ấy trời sinh có sắc hồng sáng bóng.

"Tốt lắm, Jean. Tôi và linh mục phải đi lễ bái, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu đến phòng ăn trước đi." Công tước không hứng thú thảo luận vấn đề này. Bọn họ tạm biệt tôi rồi đi ra cửa hông.

Tôi tốn sức tìm được đường đi về phòng ăn, vừa đi vừa suy nghĩ về công tước bí hiểm. Tôi không phủ nhận rằng mình thua kém hắn một bậc, nhưng cái kiểu nói năng mập mờ thế nào cũng được như thế khiến người khác không có cách nào biết được rốt cuộc hắn muốn nói gì. Son môi? Trên cánh tay? Những thứ ấy thể hiện điều gì?

Con đường dài lót gạch có hai hàng kỵ sĩ mặc khôi giáp cổ xưa, giày da của tôi chạm lên mặt sàn phát ra tiếng lộc cộc nho nhỏ, bọn họ nép ngược lại lên vách tường, chừa ra con đường rộng rãi. Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, dường như là sợ hãi, nhưng bất an càng nhiều hơn: Trong toà lâu đài nguy nga cổ bảo này xảy ra án mạng, nhưng tuyệt nhiên chẳng phải là lần đầu tiên, lịch sử lâu đời của nó đã chiếm đoạt bao nhiêu mạng người đây? Mà Mary vì không chịu nổi sự lạnh lùng của nó mà rời đi sao?

Bức tường gạch màu xám tro không ngừng thu hẹp lại, khiến tôi hít thở không thông. Con tim tôi giống như bị một bàn tay nắm thật chặt, chỉ muốn đi qua chỗ này thật nhanh.

Tiếng nói nhỏ xíu từ cuối con đường truyền tới, tôi đứng lại, nghe như là... tiếng hai người nhỏ giọng cãi vã.

Tôi nhẹ bước chân từ từ đi tới. Tự cho rằng mình không phải là người thích theo dõi bí mật của người khác, nhưng sau khi án mạng xảy ra, tôi nghĩ mình phải cẩn thận một chút. Bất kỳ chi tiết nào đều có thể giúp công tước tra rõ chân tướng.

Tiếng cãi nhau lớn hơn một chút, là tiếng của hai người nam nữ, hình như là Warrene và tiểu thư Bernstein. Tôi ngừng thở, trốn tới sau bộ khôi giáp bên cạnh.

(khôi giáp: mũ và áo giáp mặc khi ra trận thời xưa)

"Tốt lắm, Larry, tốt lắm!" Trong thanh âm của tiên sinh Warrene không vui vẻ chút nào, "Nói vậy nghĩa là cô vẫn kiên trì?"

"Đúng vậy." Giọng nói tiểu thư Bernstein run rẩy, nhưng lại rất can đảm, "Tôi sẽ không trở về, có chết cũng không trở về."

Câu trả lời khiến cho Warrene thêm nóng nảy: "Cô vẫn cứ phải ở lại sao? Cái thứ tạp chủng đáng chết đó đúng là có thủ đoạn, khiến cho cô khăng khăng một mực! Đừng có quên, hắn không thể nào cưới cô, nghĩ gì mà đòi làm công tước phu nhân!"

"Vậy thì sao? Tôi... Tôi yêu anh ấy, anh ấy có thể khiến tôi cảm thấy... hạnh phúc."

"Chớ có đùa!" Warrene hung rợn hừ một tiếng, "Trở thành tình nhân của hắn cô sẽ hạnh phúc sao? Đừng quên hắn nổi danh là "động vật máu lạnh", hôm nay hắn có thể hôn lên mặt cô, ngày mai sẽ đem cô giẫm dưới chân. Nhìn nữ nam tước Siena đi, không phải là hắn tuyên bố với người ngoài rằng hắn yêu cô ta sao? Thế mà thực tế còn xem cô ta không bằng đồ chơi."

"Tôi biết, nhưng không sao cả." Đột nhiên tiểu thư Bernstein dùng ngữ điệu hơi châm chọc nói với Warrene, "Ít nhất công tước đối với tình nhân không hề keo kiệt, anh ấy sẽ giúp cha tôi tạm thời vượt qua khó khăn..."

"Tôi cũng có thể!"

"Vậy sao?" Thắng lợi thuộc về phía tiểu thư Bernstein, cô bắt đầu cười nhạo vị hôn phu của mình, "Nếu như anh ở Yorkshire cũng có lâu đài vĩ đại như toà Almet, tôi sẽ thực hiện hôn ước."

Sau đó là một màn im lặng đến khó chịu, rồi ngay lập lức "đùng" một tiếng vang dội.

"Thật đê tiện! Đừng tưởng tôi không biết cô đang lén lén lút lút làm cái gì. Cất giấu đồ của cô cho kỹ đi, đừng để tôi tìm được!"

Warrene nổi giận đùng đùng rời đi, ngã rẽ nơi cầu thang vang lên tiếng bước chân đanh đanh của anh ta. Tôi không dám thở mạnh, cố che miệng thật chặt, vất vả mãi đến khi tiểu thư Bernstein kiềm nén tiếng khóc. Tôi thò đầu nhìn ra, thấy cô kéo chiếc khăn choàng màu xanh đen trên vai, dần biến mất.

Tôi ngây người đứng tại chỗ, lúc này mới ý thức được mình đã nghe được một câu chuyện rất bí ẩn. Tim tôi đập rất nhanh, giống như vừa đánh trận vậy, hai loại ý niệm đang giao chiến trong đầu tôi: Tôi phải giống như một thân sĩ mà giữ kín bí mật này, hay là đi nói với công tước một chữ cũng không thiếu?

Từ từ đi đến phòng ăn, trong lòng tôi phiền não không dứt: Mary em ơi, nếu như em ở bên cạnh anh, em nhất định sẽ vì anh tìm ra lựa chọn thông minh nhất phải không?

Sau bữa sáng, tôi vội vàng đi đến nhà nguyện.

Đây đại khái là một bữa cơm qua loa nhất kể từ sau khi tôi đến Anh quốc, bởi vì cả phòng ăn chỉ có mình tôi một mình ngồi đó. Người làm nói cho tôi biết nữ nam tước Siena thấy không khoẻ nên dùng bữa sáng trong phòng, mà tiên sinh Warrene và tiểu thư Bernstein đi tản bộ cùng nhau, sẽ không tới.

Tản bộ ư?

Tôi nuốt bánh mình thật nhanh, đổ ly cà phê, cố gắng kết thúc bữa sáng trong vòng mười phút, rồi quyết định đi xem tình huống phía bên công tước.

Nhà nguyện vẫn nghiêm trang giống hệt lúc tôi vừa mới tới, ánh sáng mặt trời từ cửa sổ hình tròn chiếu rọi xuống sàn nhà, ánh nến sáng ngời vô cùng thánh khiết, tượng Thánh được đặt vào trong chiếc quan tài màu nâu, nhưng đó không phải là Mary của tôi nữa rồi. . Đọc truyện hay, truy cập ngay { TгЦ мtгuуen.о г G }

Linh mục và công tước ngồi ở hàng ghế đầu tiên thấp giọng trò chuyện, nghe thấy tiếng bước chân mới quay đầu lại.

"Sao rồi, Jean, không ăn sáng sao?" Công tước tỏ ý bảo ngồi vào chiếc ghế đối diện.

"Tôi ăn rồi, nên tới đây xem tình hình bên này." Tôi nhìn quan tài, "Ngài định làm thế nào đây, tiên sinh?"

Công tước và linh mục liếc nhìn nhau: "Đương nhiên là đưa về London, bà ấy cũng không thể được chôn tại Almet chứ? Tôi đã cho người nhà bà gửi điện báo về nhà họ, hai ba ngày sau bọn họ sẽ về tới."

"Vậy ngài giải thích thế nào đây? Tiếp tục nói dối sao?"

"Đối với những đối tượng khác nhau phải giải thích giống nhau. Nghĩ vẫn nên nói ra chân tướng cho bọn họ biết."