Vườn Hoa Mùa Đông

Chương 8




Trên xe, Vân Yến nhìn qua nam nhân đang lái xe, hỏi: "Anh Lê không được đồng sự thích cho lắm?"

Đâu phải là không thích, nàng khi nãy thấy ánh mắt đồng sự nam đều muốn hóa thành dao găm ghim trên người Đan Trường Lê.

"Đúng là có chút, tại vì tôi là cùng Khương Lan cùng khóa tốt nghiệp, nên hơi thân nhau, bọn họ ghen tị." Đan Trường Lê chú tâm lái xe, thuận miệng trả lời.

"Hay tại anh quá đẹp trai?" Vân Yến chống cằm nói.

"Có lẽ?" Đan Trường Lê suy tư nói.

Dừng xe chờ đèn đỏ, thì trời lại tiếp tục mưa, hiện tại cũng đã vào đầu mùa đông, mưa bụi lạnh thấu xương.

Vân Yến nhìn ngoài cửa sổ người đi đường bung dù bước đi, không quay đầu lại mà hỏi: "Tên phạm nhân kia sao rồi?"

Đan Trường Lê cắn cắn cây thuốc lá, nhưng để ý Vân Yến ở đây nên hắn không có đốt, bình tĩnh nhìn phía trước: "Bị mang đi, tại tên kia có chỗ dựa, nên tôi được chuyển bộ môn khác tránh đầu sóng."



"Chuyển bộ môn? Anh Lê không phải đi bắt tội phạm sao?" Vân Yến nghi hoặc hỏi.

"Không, tôi bên bộ môn xử lý chất nổ, việc bắt phạm nhân không nằm trong công tác." Đan Trường Lê cắn thuốc lá, khởi động xe tiếp tục chạy đi: "Tên kia lúc trước gắn hai viên bom, một viên bị tôi tháo dỡ, một viên còn lại thì nổ."

Dừng một lát, Đan Trường Lê tiếp tục nói: ".. Một nhà ba người vô tội chết trong vụ nổ mạnh, mà lý do tên kia gắn bom chỉ là vì bản thân thổi phồng ở trước mặt mấy đứa bạn. Hay đúng hơn là, chỉ vì chơi vui.."

"Ba mạng người, vì lý do này mà chết." Đan Trường Lê lúc này cười một tiếng: "Khi biết được tên kia muốn chạy ra nước ngoài, tôi xúc động liền đi bắt tên kia về. Rất lâu cũng chưa gây chuyện như vậy."

".. Anh hối hận sao?" Vân Yến hỏi.

"Đúng là có một chút đi, nếu ở thời gian này mà bị cách chức tạm thời thì không ổn."

"Cách chức tạm thời? Chắc sẽ không nặng như vậy đi?" Vân Yến suy tư nói.

Đan Trường Lê nói: "Mẹ của tên kia là con gái của tập đoàn Nam Phong, trong nhà có quyền có thế, tin tức mấy ngày nay liên quan sự kiện này có một nửa là từ tay truyền thông nhà bọn họ, cô ta muốn dẫn đường dư luận.."

"Nghe đâu cô ta cũng có quen biết quan chức cấp cao của Sở cảnh sát, nhưng hiện tại cô ta đang lo cho sự kiện của con trai cô ta, tạm thời không rảnh lo tới tôi."

"Nhìn anh cũng không giống như lo lắng bị cô ta đối phó." Vân Yến nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nói.

"Không sao hết, chỉ cần thêm vài ngày nữa.. Tất cả đều không quan trọng." Đan Trường Lê dừng xe liếc nhìn lên bầu trời xám xịt, mưa bụi đánh lên mặt kính.



Đan Trường Lê quay đầu, nhìn thẳng hai mắt thiếu nữ, đồng tử phản xạ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ: "Kỳ thật, tôi rất muốn giết tên phạm nhân kia, cho dù hắn chỉ là trẻ vị thành niên."

Vân Yến: "..."

Qua vài giây, Đan Trường Lê cười rộ, giơ tay vỗ vỗ đầu Vân Yến, vẻ mặt của nàng vẫn luôn lãnh đạm, cho dù nghe Đan Trường Lê nói muốn giết người cũng không có phản ứng: "Tôi nói giỡn, không có bị tôi dọa nhỉ? Tốt, tới nhà rồi, vào nhà đi, đừng để anh trai lo lắng."

Vân Yến nhẹ nhàng lắc đầu, bước xuống xe trước khi đóng cửa, nàng đối diện hai mắt nam nhân có lẽ có rất nhiều chuyện xưa kia, nói: "Em biết anh Lê sẽ không làm việc như thế, cảm ơn đưa em về nhà."

Vân Yến đóng cửa vẫy tay tạm biệt, quay đầu đi vào nhà.

Nhưng là em sẽ.

"Anh hai, có việc cho chúng ta làm." Thiếu nữ nhẹ giọng nói với thanh niên trong nhà.

* * *

Ban đêm, mưa giông sấm sét ầm ầm.

Một nhà biệt thự tại ngoại ô, Nam Công Thành đang chơi game tại trong phòng.

Miệng hắn luôn mắng chửi, đến khi chơi thua trận, bực bội quăng con chuột, cầm điện thoại nhận một cuộc gọi.

"Có chuyện gì? Tao không có chuyện gì, tao còn là trẻ vị thành niên, giết một người cũng đâu tính chuyện gì, cùng với bọn họ không có chứng cứ, mẹ tao sẽ xử lý cho tao."

".. Tao mới kiếm được hai viên bom mới, lần sau mang theo mày chơi."

".. Mày dám không đi, thì đi tìm chết đi!"

Nam Công Thành kết thúc cuộc gọi, nhưng lại bị nước mưa tạt thẳng mặt, hắn vuốt mặt lẩm bẩm: "Cửa sổ tại sao mở ra? Khi nãy hình như mình đâu có mở?"

Đứng lên đóng cửa sổ, đột nhiên bóng đèn trong phòng tắt đi, Nam Công Thành có chút hoảng sợ quay đầu lại, lại từ trong bóng đêm thấy trên sô pha hiện lên hình bóng mông lung của một nữ nhân.

Nàng mặc áo sơ mi trắng, tóc đen dài xõa tung như thác nước, một nửa gương mặt bị mũ choàng che đậy, chỉ lộ chiếc cằm xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng.

Nữ nhân mỉm cười, giọng nói như yêu hồ quyến rũ nói: "Buổi tối tốt lành, Nam Công Thành."