Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói đã qua xử lý không phân biệt được thân phận.
[Vị cảnh sát đầy dũng khí đáng tuyên dương, tôi ca ngợi dũng khí cùng sự tài giỏi của anh, tôi sẽ chỉ dẫn một địa điểm pháo hoa khác lớn hơn nơi này.. Đương nhiên là vào ba giây đếm ngược cuối cùng của viên bom ngươi sẽ nhìn thấy nhắc nhở ở trên màn hình của bom, ha ha ha.. Như vậy, cầu chúc vị cảnh sát này thành công!]
Cuộc gọi kết thúc, nhưng bên tai hai người như thể còn đọng lại điệu cười càn rỡ của tên tội phạm, Vân Yến liếc nhìn màn hình vẫn đang đếm ngược từng giây từng phút.
Thì ra là đây là nguyên nhân dẫn đến một cảnh sát hủy bom, sẽ chết do bom nổ mạnh.
Kế sách thật ác độc.
Đan Trường Lê gửi tình huống hiện tại cho đồng sự đã đuổi theo, và sơ tán dân chúng ở bên dưới, sau đó tắt điện thoại tiết kiệm lượng pin, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế ngắm cảnh.
Vân Yến cảm giác được một tầm mắt đang nhìn mình, nàng quay sang thấy là Đan Trường Lê, giơ tay vén lên tóc con không để ý mà nói: "Nhìn vào tình huống này, hai chúng ta là muốn tuẫn tình?"
"Tuẫn tình?" Đan Trường Lê vẻ mặt tối sầm, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu nữ: "Học từ này ở đâu vậy a? Tha cho tôi đi."
Đan Trường Lê không thèm để ý bảng cấm hút thuốc, nhìn Vân Yến hỏi: "Không để ý tôi hút thuốc chứ?"
Vân Yến cười cười: "Trước khi chết, cũng chỉ là muốn hút thuốc thôi sao?"
Đan Trường Lê thả lỏng ngồi trên mặt đất: "Vậy em có cái gì muốn làm nhất?"
"Em nói cho anh, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em không?" Vân Yến cười ngâm ngâm nhìn thanh niên đối diện.
"Hửm? Tại sao liên quan đến tôi?" Đan Trường Lê nhướng mày, trực giác có chút không ổn.
"Không thể sao?" Thiếu nữ tiến lại gần, đôi mắt đen chứa đựng ý cười, khí chất ẩn hiện như mỗi khi nàng khoác lên thân phận hành động trong đêm tối.
Đan Trường Lê sửng sốt nhìn thiếu nữ khí chất có chút khác với thường ngày.
"Còn vài phút nữa hai chúng ta liền phải đi gặp Diêm Vương, vị cảnh sát phẩm chất tốt đẹp này, trước khi tử vong tiến đến.. Anh có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này không?" Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên trong không gian, như dòng suối an tĩnh chảy xuôi.
Nhưng ở bên dưới mặt suối yên tĩnh như cất giấu lốc xoáy tùy thời xuất hiện, thiếu nữ lại tiến lại gần thêm một chút, nhẹ giọng hỏi: "Được không?"
Đan Trường Lê không ý thức được mà lùi lại một chút, kéo ra khoảng cách mới hốt hoảng tìm về giọng nói: "Em.. Muốn làm cái gì?"
"Yên tâm, em sẽ không làm gì quá đáng." Vân Yến vén lên sợi tóc bị rơi xuống, nhẹ nhàng cười: "Anh nhắm mắt lại đi."
Đan Trường Lê nhìn nàng một lát, nhưng vẫn là tin tưởng nhắm mắt lại, sau đó hắn cảm giác thiếu nữ giống như tiến lại gần, đuôi tóc còn nhẹ cọ qua bên mặt của hắn, theo sau đó là cảm thấy có cái đồ vật gì đó bị mang lên bên hông.
Đan Trường Lê mở mắt ra.
Biểu tình của thiếu nữ trở về bình đạm, chỉ là trên mặt lại nổi lên một chút đỏ ửng, hắn nghe thiếu nữ trước mắt một tay áp má nhỏ giọng nỉ non: "Quả nhiên dễ thương như trong tưởng tượng, nó thật thích hợp với anh."
Đan Trường Lê nghe vậy thử sờ sờ trên đầu, lông xù xù, hình dạng tai mèo..
Sờ bên hông, a, là đuôi mèo.
Đan Trường Lê: "..."
Thiếu nữ ở đối diện hai tay chạm má, giọng nói có chút nhộn nhạo: "Cảm ơn anh Lê, em có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, nếu có thể kêu một tiếng mèo kêu, thì không có gì tốt hơn."
Đan Trường Lê: "..."
Hắn nên nói cái gì về đam mê kỳ quái này đây?
"Tôi từ chối." Đan Trường Lê chém đinh chặt sắt mà từ chối.
Vân Yến tiếc nuối thở dài: "Thật là đáng tiếc."
Đan Trường Lê: "..."
Màn hình đếm ngược vẫn tận chức tận trách mà làm việc, thời gian chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Hai người cũng đem lực chú ý trở về viên bom, Đan Trường Lê cũng thu hồi biểu tình nhẹ nhàng, hắn cũng không lấy tai mèo cùng đuôi mèo xuống, dù sao sau khi bom nổ mạnh thi thể bọn họ đều không có, mấy thứ này cũng không quan trọng gì nữa.
Ban đầu Vân Yến muốn xác nhận vì sao Đan Trường Lê phải tử vong, cũng như làm một chút bảo hiểm.
Muốn hủy bom thì đã có Đan Trường Lê làm, tìm phạm nhân nàng đã nhờ Lâm Dạ, chỉ là lúc này tên tội phạm cho ra loại câu đố lựa chọn sinh mạng nhiều người hay một người, à, hiện tại là hai người.
Phương pháp bảo hiểm vẫn là chờ đợi nhắc nhở xuất hiện, cho nên chỉ có thể đếm ngược, tranh thủ vào mấy giây cuối cùng.
Sự việc này kéo theo rất nhiều mạng người, cũng không thể trông cậy tên tội phạm sẽ khách khí với bọn họ, tên này chính là muốn nhìn cảnh sát phải theo ý của gã mà đi.
Dù nàng có thân phận là tên trộm, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ mới tạo thành thế này, nàng cùng Lâm Dạ chưa từng thương tổn bất cứ sinh mệnh nào.
A, đánh người cũng không tính thương tổn sinh mạng.