Vườn Cây Của Tôi Nổi Tiếng Trên Mạng

Chương 20




"Anh có muốn đi thuyền không?"

Diệp Hàm đưa họ đến hồ nhân tạo, chiêm ngưỡng phiến lá sen vua khổng lồ có đường kính hơn 3 mét ở cự ly gần, sau đó lên tiếng hỏi.

Hiện tại trong vườn bách thảo không có ai khác ngoài bọn họ, không cần phải xếp hàng, đồng thời lại còn có “người hướng dẫn độc quyền” Diệp Hàm đi cùng, có thể nói là đã tiết kiệm rất nhiều thời gian, bây giờ mới 6 giờ 30 phút, cho dù muốn tham quan toàn bộ vườn bách thảo thì cũng dư dả.

Diệp Hàm nhìn về phía người chèo thuyền vẫn đang đợi ở bên cạnh bến thuyền.

Nếu không muốn đi thuyền, cô sẽ cho đối phương về nhà sớm để họ không phải chờ đợi một cách vô ích.

“Ừm, có thể thử."

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái, Phó Vân Trạch vô thức đồng ý.

Phan Hằng đang uống nước ừng ực, nghe xong những lời này, anh ấy không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, bèn liếc nhìn tổng giám đốc nhà mình một cái.

Trong ấn tượng của Phan Hằng, từ trước đến nay tổng giám đốc Phó không có hứng thú với mấy chuyện như vậy, không hiểu tại sao lần này anh lại đồng ý.

Tuy nhiên, chèo thuyền dạo chơi trong hồ sen cũng là một trải nghiệm khá thú vị.

Lần trước lúc Phan Hằng đến đây cũng không trải nghiệm loại dịch vụ này, thế nên lần này anh ấy đã nghĩ thử một chút cũng không sao.

Dù gì một chiếc thuyền có thể chở được từ 4 đến 6 người, thêm một người là anh ấy thì cũng không quá chật.

Chẳng qua lúc Phan Hằng đi theo phía sau mọi người, đang định lên thuyền thì lại bị ánh mắt lạnh nhạt của tổng giám đốc Phó ngăn lại.

Phan Hằng:???

Anh ấy muộn màng nhận ra hình như có gì đó đã thay đổi.

Không thể trách Phan Hằng không nhạy bén được, bởi vì loại tình huống này chưa từng xảy ra trước đây.

Hàng ngày tổng giám đốc Phó đều đến công ty từ rất sớm, đi thang máy VIP, lúc đi làm và tan tầm lại có tài xế đưa đón, nhân viên bình thường tuyệt đối không thể tiếp cận được.

Hơn nữa, an ninh ở tầng trên cùng cực kỳ nghiêm ngặt, hoàn toàn không có một nữ thư ký hay nữ nhân viên nào.

Trường hợp duy nhất tiếp xúc với nữ giới là trong các bữa tiệc như tiệc rượu, tiệc sinh nhật do một số người thuộc tầng lớp thượng lưu tổ chức, chỉ là tổng giám đốc Phó rất hiếm khi tham gia những bữa tiệc như vậy.

Anh không có hứng thú với những buổi giao tiếp tràn ngập sự dối trá và nịnh nọt.

Biết nói sao đây.

Mặc dù tổng giám đốc Phó mới 26 tuổi, còn kém anh ấy vài tuổi nhưng Phan Hằng luôn cảm thấy 'sếp nhà mình' không có ham muốn trần tục.

Trong mắt anh chỉ có nghiên cứu khoa học và công việc, không thích giao lưu, tính tình có chút lạnh nhạt, giống như một pho tượng làm bằng bạch ngọc tinh xảo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không có chút độ ấm nào, rất thích hợp để người ta thờ phụng.

Hôm nay biểu hiện của tổng giám đốc Phó thực sự đã nằm ngoài dự đoán của anh ấy.

Đang nghĩ ngợi, Phan Hằng đột nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền đang đậu ở bến thuyền, bèn gọi Liễu Nghệ: “Bốn người ngồi trên một chiếc sẽ rất chật, chúng ta lên chiếc thuyền này đi."

"... Được."

Liễu Nghệ nhìn thoáng qua hai người đã bước lên thuyền ở phía trước mặt, trong lòng thở dài, vốn tưởng rằng có thể ngồi cùng quản lý.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng khá ổn.

Mặc dù anh chàng đẹp trai kia còn đẹp trai hơn người nổi tiếng, nhưng cả người lại tỏa ra khí chất người sống chớ lại gần, trông có vẻ rất lạnh lùng.

Đẹp thì đúng là đẹp thật đấy, nhưng thôi quên đi, nếu ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng.

Nghĩ đến đây, cô ấy lại nhìn khoang thuyền nơi Diệp Hàm đang ngồi, trong lòng thở dài: Không hổ là quản lý.

Khách hàng lớn như vậy, để quản lý tiếp đãi thì sẽ ổn hơn.

*

Phó Vân Trạch rũ mắt nhìn xuống mặt hồ dao động bên dưới.

Mặt hồ trong vắt, phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của anh, thân thuyền lắc lư nhẹ nhàng dưới lực đẩy và sức kéo của sợi dây, giống như một tấm bèo không rễ.

Anh trấn tĩnh lại, giẫm lên ván thuyền bập bềnh bằng đôi giày da màu đen, sau đó dùng đôi chân dài bước một bước, theo sát phía sau Diệp Hàm, cúi đầu bước vào khoang thuyền.

Khoang thuyền không lớn, chiếc bàn nhỏ ở giữa chiếm một phần không gian, đôi chân dài của Phó Vân Trạch cong lên, cảm giác như không có chỗ nào để để chân.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời im lặng nhìn nhau, không nói một câu nào.

Trong không gian nhỏ bé này, Phó Vân Trạch cảm giác mùi hương dường như trở nên nồng nàn hơn.

Cùng với hương sen thoang thoảng bay vào trơng mũi, tươi mát dễ chịu, nhẹ nhàng lay động trái tim, khiến ánh mắt anh vô thức tập trung vào người đối diện.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, gò má của Diệp Hàm dường như được phủ một tầng ánh sáng vàng, lông mi dài và dày, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng trở nên đặc biệt chói mắt.

Thực ra, lúc Phó Vân Trạch lên thuyền cũng không suy nghĩ nhiều, anh chỉ vô thức muốn đến gần cô hơn.

Nếu như không có ai làm phiền thì càng tốt.

Đúng lúc này, thân thuyền bắt đầu đong đưa, con thuyền dưới tác động của mái chèo bập bềnh tiến về phía trước, tạo ra vô số tầng gợn sóng.

Cảm giác mất thăng bằng khiến Phó Vân Trạch đột nhiên giơ tay chống vào mép khoang thuyền, bàn tay còn lại với các khớp xương rõ ràng thì siết chặt lấy chiếc ghế.

Lưng anh có chút căng cứng, anh cảm thấy thân tàu đang đong đưa và rung lắc do sức nổi, phải một lát sau mới có thể thả lỏng được.

Diệp Hàm ngồi đối diện với anh, vẻ mặt thoải mái, đôi mắt hạnh cong lên: “Đây là lần đầu tiên anh đi thuyền mái chèo à?”

"Đúng vậy."

Phó Vân Trạch mím chặt đôi môi mỏng, đúng là trước đây anh chưa từng đi loại phương tiện này.

Anh hơi phiền muộn vì ý nghĩ nông nổi muốn thử của mình.

Dưới ánh mắt tươi cười của đối phương, tai Phó Vân Trạch hơi đỏ lên, âm thầm vuốt thẳng nếp gấp ở cổ tay áo, anh ngồi thẳng dậy, ngay ngắn như đang ngồi vào bàn đàm phán.

Chỉ là trong lúc con thuyền đong đưa, dáng vẻ này nhanh chóng bị phá vỡ, dù có cố gắng giữ thăng bằng đến đâu thì cũng rất khó để ngồi vững được.



“Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. Đây là nhịp của con thuyền, lắc qua lắc lại, cứ theo nhịp chèo của nó là sẽ ổn thôi."

Dưới giọng nói nhẹ nhàng của đối phương, cơ thể căng thẳng của Phó Vân Trạch từ từ thả lỏng và dần thích ứng với nhịp chèo của con thuyền.

Bên tai anh là tiếng mái chèo và tiếng nước hồ vỗ vào đáy thuyền, nhìn ra ngoài cửa sổ, hồ nước cách rất gần, xung quanh là sóng nước dao động, như thể vươn tay ra là có thể chạm vào.

Qua làn nước trong vắt, anh nhìn thấy những loài thực vật thủy sinh đung đưa và những đàn cá koi bơi lội thoải mái bên dưới, vảy sáng lấp lánh như những viên đá quý đầy màu sắc.

"Phía trước chính là hồ sen.”

Diệp Hàm đứng dậy, vén rèm cuốn đi tới mũi thuyền, sau đó quay người, trơng giọng nói mang theo ý cười: "Anh có muốn ra ngoài nhìn xem không? Đừng lo lắng, rất an toàn."

Trải qua cảnh tượng vừa rồi, cảm giác xa cách và lạnh lẽo quẩn quanh Phó Vân Trạch đột nhiên tiêu tan đi rất nhiều, anh không còn giống như một bức tượng được trông giữ cẩn thận mà đã trở nên sống động hơn.

Không kể đến thân phận, địa vị và của cải thì anh cũng là con người, và có đủ những cảm xúc vui, buồn, tức giận của một con người bình thường.

Điều đó cũng khiến bầu không khí giữa hai người trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

"Được."

Phó Vân Trạch vừa định đứng thẳng dậy, lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu choáng váng, anh lại ngã ngồi xuống khoang thuyền.

Huyệt thái dương giật giật, dây thần kinh trong đầu dường như liên tục bị kéo căng bởi một sợi dây mỏng, nó không ngừng siết chặt lại, khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt.

Phó Vân Trạch giơ tay ấn vào giữa lông mày, hơi thở trở nên dồn dập.

Trong khoảng thời gian này, cơn đau đầu của anh ngày càng xảy ra thường xuyên hơn, trước đây chỉ hai ngày một lần, bây giờ mỗi ngày đều đau, lúc nghiêm trọng thì mỗi ngày còn đau hai lần, thời gian cũng kéo dài hơn.

Phó Vân Trạch hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, nhưng lại không có cách nào để giải quyết.

Dự án phải tiếp tục thực hiện và kết quả nghiên cứu khoa học sắp có đột phá, vào thời khắc mấu chốt này anh không thể lơi lỏng được.

Phó Vân Trạch cau mày, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh cố gắng hít thở hương thơm của hoa sen xung quanh, cảm thấy cơn đau đầu nhẹ đi một chút, những khớp xương thon dài dùng sức nắm lấy thân thuyền đang lắc lư, khó khăn lắm mới đứng lên được.

Dù sao đi nữa, môi trường ở đây quả thực có một chút hiệu quả, không đau đớn như những lần trước và miễn cưỡng có thể chịu đựng được.

Phó Vân Trạch bước trên khoang thuyền một cách không ổn định, và cuối cùng anh cũng đi tới được mũi thuyền.

Diệp Hàm vốn định quay trở lại, nhưng thấy anh đi ra, trong lòng cô mới thoáng yên tâm một chút.

Phó Vân Trạch một tay nắm lấy mép thuyền, ánh mắt hơi choáng váng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Ao sen xanh biếc đung đưa trong gió, lá sen xanh cao thấp đan xen, xanh tươi tròn trịa giống như những làn sóng nhấp nhô.

Và giữa những lá sen xanh, còn được điểm xuyết bởi đủ loại hoa sen với nhiều hình dáng khác nhau, bởi lúc này đang là mùa hoa nở, hoa đều đang ở trong trạng thái nở rộ, kiêu hãnh đứng trên cuống hoa, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Con thuyền lướt đi giữa ao sen, hương sen nồng nàn lan tỏa ra xung quanh, lá xanh và hoa sen hai bên dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

Do trọng lực, thân thuyền bất giác chìm dần về phía hai người, nhưng người chèo thuyền khỏe khoắn có làn da ngăm đen đứng ở phía đuôi thuyền đã giữ thăng bằng rất tốt.

Họ đều là những người chèo thuyền với hơn mười năm kinh nghiệm, có tay nghề và kỹ năng vô cùng điêu luyện, sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Diệp Hàm nhờ người chèo thuyền chèo lại gần hoa sen một chút, đi chậm lại, cô đưa đầu ngón tay ra chạm vào những chiếc lá sen tròn trịa.

“Tấm lưới khổng lồ” dùng khúc xạ ánh sáng để ngăn cản khách du lịch nhưng lại không hề cản trở cô đến gần, thậm chí có rất nhiều bông sen còn hướng cuống hoa về phía Diệp Hàm khi cô đến gần, lá sen nhẹ nhàng đung đưa, bày ra dáng vẻ như đang mời gọi 'chủ nhân' chạm vào.

“Bông sen màu trắng pha chút hồng, đầu cánh có một vệt màu hồng sẫm kia tên là Vũ Công Nhỏ, dáng hoa lớn, cánh hoa dày, hoa đã nở rồi."

Diệp Hàm nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, giới thiệu với Phó Vân Trạch.

Đầu ngón tay trắng như ngọc và cánh hoa trắng hồng đã tự tôn lên lẫn nhau, đều mềm mại như hoa Nguyệt Đào, trong chốc lát quả thực không biết bên nào đẹp hơn.

Cảm giác được thuyền có hơi nghiêng ngả, Diệp Hàm đang muốn ngồi trở lại khoang thuyền, lại chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Phó Vân Trạch, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi: "Anh bị say sóng đúng không?"

“Có một chút."

Phó Vân Trạch cảm thấy hai bên thái dương căng thẳng, nhưng hơi thở của cô gái ở gần đã xoa dịu cơn đau đầu của anh, cảm giác tràn đầy sức sống khiến anh không nhịn được mà muốn tiến lại gần hơn.

“Chúng ta lập tức quay trở về bờ đi."

Diệp Hàm cũng không phát hiện, bình tĩnh yêu cầu người chèo thuyền quay đầu, tăng tốc.

Sau đó cô lấy ra một viên thuốc rồi đưa cho Phó Vân Trạch: “Anh uống một viên thuốc say sóng sẽ ổn hơn đấy."

“Ừm."

Phó Vân Trạch trầm giọng đáp lại, nhận lấy viên thuốc và giữ chặt trong tay: “Không sao đâu, một chút nữa là sẽ ổn thôi.”

...

Sau khi Phan Hằng xuống thuyền, anh ấy nhận thấy sắc mặt của sếp nhà mình có gì đó không thích hợp, có vẻ như là chứng đau đầu lại tái phát rồi.

“Tổng giám đốc Phó, có phải là... "

"Hơi say sóng thôi."

Phó Vân Trạch giơ tay day day phần giữa lông mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua, Phan Hằng lập tức ngậm miệng.

Được rồi, say sóng thì say sóng.

“Vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, phía trước chính là rừng trúc.”

*

Trong rừng trúc.

Vừa bước vào nơi này liền cảm nhận được một sự yên lặng và thanh u lạ thường.

Mấy người đi vào rừng trúc, trên đầu là những thân trúc thẳng tắp, cao chót vót, lá trúc rậm rạp, dưới tác dụng của dung dịch dinh dưỡng thực vật, rễ của chúng đã cắm sâu vào trong bùn đất, tiếp tục mọc lên như măng sau mưa, đến giờ đã cao gần 10 mét, cao bằng một tòa nhà rồi.

Phần lá trúc phía trên vô cùng sum suê, những chiếc lá trúc mỏng và mịn vươn ra, tạo cảm giác che khuất bầu trời và ánh nắng, ngăn cản những vùng ánh sáng lớn, đồng thời cũng xua tan đi cái nóng mùa hè và mang lại cảm giác mát mẻ.



Đi dọc những con đường mòn rợp bóng cây, cảm nhận được hương thơm của trúc tỏa ra, giống như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, tán trúc tươi tốt đung đưa xào xạc trong gió, những tiếng ồn khác đã hoàn toàn bị bỏ lại ở bên ngoài, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng côn trùng kêu.

Bản thân cây trúc đã có đặc tính hấp thụ tiếng ồn và giảm bớt căng thẳng, mà rừng trúc ở đây dưới tác động của tấm chắn âm thanh, hiệu quả này đã tăng lên gấp đôi, mang lại tác dụng chữa lành tuyệt vời.

Phó Vân Trạch bất giác thả chậm bước chân, thả lỏng đôi mày đang cau chặt, những dây thần kinh bị kéo căng dường như được một làn gió vô hình nâng lên, dần dần xoa dịu tinh thần đang căng thẳng kia.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng triệu chứng đau đầu của mình đang giảm dần.

Vậy mà... thực sự có hiệu quả.

Hơn nữa, vượt qua cả sự mong đợi của Phó Vân Trạch, hiệu quả của Forest Oxygen Bar tiêu tốn cả trăm triệu để xây dựng cũng không bằng vài phút ở trong rừng trúc này.

“Tổng giám đốc Phó, nếu anh mệt thì ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi đi.”

Phan Hằng đề nghị.

Phó Vân Trạch nghe thấy âm thanh đó, nhưng nó dường như truyền đến từ một nơi rất xa, nhuốm nhịp điệu của rừng trúc và nhanh chóng được thay thế bằng một âm thanh xào xạc độc đáo.

Mọi âm thanh đều nhỏ dần, Phó Vân Trạch ngồi ở trên ghế, đôi mắt nhắm hờ lại, dần dần thả lỏng cơ thể và tâm hồn.

Khác với dáng ngồi nghiêm chỉnh, luôn giữ dáng vẻ tao nhã trước đây, anh tựa lưng vào ghế phía sau, thả lỏng vai, duỗi thẳng đôi chân dài rồi từ từ hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên trong lành.

Mùi trúc thoang thoảng vương vấn trong mũi, nỗi lo lắng, khó chịu tích tụ mấy ngày nay đang dần biến mất, giống như một nút thắt tìm không thấy cách giải, nhưng giờ đã được gỡ rối, thoải mái lạ thường.

Tần suất đập của huyệt thái dương chậm lại, đến hơi thở và nhịp tim của anh cũng đang chậm lại từng chút một, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá trúc xào xạc, xào xạc...

Sóng não như đang cộng hưởng với âm thanh của rừng trúc, tiến vào một cõi huyền diệu.

Không giống như những người khác, Phó Vân Trạch là một người có IQ cao, có thể mơ hồ cảm nhận được sự cộng hưởng của tần số này, nhưng dưới tác dụng chữa lành, anh nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ, đắm mình vào không gian mà cơ thể và tinh thần của mình hoàn toàn được thư giãn.

Dần dần, anh cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.

Sau khi cơ thể đã được thả lỏng, nó đã đưa ra lời cảnh báo cho Phó Vân Trạch sau bao ngày anh đã làm việc bận rộn.

Bây giờ đã hơn 7 giờ tối, ánh nắng không còn gay gắt nữa, những lá trúc lớn che khuất ánh nắng, chỉ để lại vài bóng râm.

Dưới tiếng xào xạc của rừng trúc và tiếng gió đêm thổi qua, đôi lông mày thanh tú của Phó Vân Trạch thả lỏng, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi dài đan vào nhau dưới mí mắt, 1ồng ngực phập phồng lên xuống theo hơi thở.

Phan Hằng đi tới nhìn xem, bèn thấy sếp nhà mình đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ rất sâu.

Chỉ là tư thế nửa tựa lưng vào ghế trong thời gian dài sẽ vô cùng khó chịu, nên anh ấy đã nhờ Diệp Hàm, cả hai cùng nhau nhẹ nhàng hạ vai Phó Vân Trạch xuống, để anh nằm ở tư thế nằm thẳng.

Lúc này Phó Vân Trạch thật ra cũng không ngủ, anh chỉ là tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, trong lúc mơ màng, anh cảm giác được có người đang điều chỉnh tư thế của mình.

Đồng thời, còn có một hơi thở ẩn sâu trong ký ức dần dần đến gần, như có như không.

Phó Vân Trạch theo bản năng đưa tay ra, muốn nắm lấy hơi thở luôn không thể chạm tới kia...

Lần này cuối cùng anh cũng đã nắm được.

Những ngón tay thon dài trắng lạnh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

!!!

Phan Hằng khiếp sợ không thôi, tổng giám đốc của anh đột nhiên nắm lấy tay người ta không chịu buông, thậm chí anh ấy còn nghi ngờ không biết có phải Phó Vân Trạch đang giả vờ ngủ hay không.

Diệp Hàm cũng bị choáng váng trước tình huống bất ngờ này.

Cô muốn rút tay lại, nhưng đối phương giữ rất chặt.

Không những thế, lông mày của Phó Vân Trạch dần dần nhăn lại, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút yếu đuối, lông mi khẽ run lên, như thể anh đã phải chịu đựng điều gì đó uất ức.

Anh như vậy, rất khác với dáng vẻ cao quý và tao nhã lúc mới gặp.

Có một cảm giác yếu đuối hiếm thấy.

Phan Hằng đúng lúc ho nhỏ một tiếng: “Tổng giám đốc Phó có lẽ đã quá mệt mỏi, cũng hơn một tuần rồi anh ấy chưa có một giấc ngủ ngon nào, đêm nào cũng bị mất ngủ."

“Hay là để tôi gọi anh ấy dậy nhé?"

Diệp Hàm nhìn màu xanh đen mờ nhạt dưới mí mắt của đối phương, sau đó lại nhìn cổ tay bị nắm chặt của mình, cô cụp mắt xuống: "Đợi anh ấy tỉnh lại đi."

Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Vân Trạch, cảm nhận làn gió nhẹ trong rừng trúc, bèn bảo Liễu Nghệ đang nhìn đến choáng váng lấy giúp một cuốn sách để đọc.

*

Phó Vân Trạch cảm giác như bản thân đã lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon và yên ổn đến vậy, sự mệt mỏi trong cơ thể dường như đã biến mất, từ trước đến nay đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến thế, thậm chí còn có một số manh mối về nút thắt của dự án nghiên cứu khoa học kia nữa.

Nhưng thực ra anh chỉ ngủ có một tiếng mà thôi.

Phó Vân Trạch ngồi dậy từ chiếc ghế dài, bất tri bất giác nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong rừng trúc của Hoa Gian Tập, với mùi thơm của cỏ cây gần trong gang tấc, vương vấn ở trong mũi, mạch suy nghĩ của anh chậm rãi quay trở về.

Tay Phó Vân Trạch vẫn đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, thậm chí còn có một chút vết đỏ do dùng lực gây ra, vô cùng nổi bật trên làn da trắng sứ.

"Xin lỗi, tôi…”

Phó Vân Trạch vội buông ra giống như bị bỏng.

Là Thái tử gia của Phó thị, vậy mà anh lại chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ, vẻ bình tĩnh trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Tai Phó Vân Trạch đỏ bừng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, giọng nói có chút ngập ngừng: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chỉ…”

Dù có nói thế nào thì cũng giống như đang viện cớ, có lẽ vẫn sẽ bị coi là biến thái.

Phó Vân Trạch cười khổ trong lòng.

Diệp Hàm không để ý, cười nói: “Không sao, trời cũng đã tối rồi, mọi người cũng nên trở về đi thôi."

Phó Vân Trạch liếc cô một cái, lông mi dài rũ xuống: “... Ừm."

“Tôi cũng trồng rất nhiều loài thực vật ở trong văn phòng, nếu cô có thời gian, có thể tới đó giúp tôi xem qua được không? Tư vấn có trả phí, từ góc độ chuyên nghiệp.”

Diệp Hàm gật đầu: "Được, nhưng có lẽ sẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa."