Vườn Bách Thú Của Ảnh Hậu

Chương 6: "Nhìn đi, mấy đứa này toàn là nuôi không thân được."




Vườn bách thú đó tên là "Sâm Lâm Chi Gia", tọa lạc ở nơi khá xa, lái xe đến cũng phải mất bốn năm chục phút đồng hồ.

Trình Lạc ngồi ở ghế sau, chó của cô nằm ở bên cạnh, càng gần điểm đến dân cư càng thưa thớt, xung quanh chỉ thấy đồng cỏ xanh mượt nối liền với chân trời, thi thoảng lại có vài cơn gió thổi qua ruộng lúa, xuân ý dạt dào.

Làn gió mát lạnh len lỏi qua cửa sổ xe thổi vào, dịu dàng thổi lên mái tóc đen mượt của cô.

Hà Chỉ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, sườn mặt tinh xảo như được bao phủ trong ánh hào quang, ít đi nét lạnh lùng kiêu ngạo hằng ngày, lại nhiều hơn một chút ôn nhu.

Hà Chỉ giật mình, hoảng hốt dời tầm mắt đi.

"Sắp đến rồi."

"Ừ."

Đường đất phía trước rất khó đi, Hà Chỉ thả chậm tốc độ xe lại.

Bên ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi làm lay động lá cây, còn có tiếng chim hoàng oanh ríu rít kêu, tiếng chim ngày càng gần, một chú chim vàng nhỏ lượn vòng bay đến.

Cô xoa xoa mặt, khẽ vươn tay ra thăm dò.

Chú chim nọ ngắt một bông hoa dại thả vào tay cô, đập cánh bay về phía chân trời.

Hà Chỉ đang lái xe phía trước cũng không hề nhìn thấy cảnh này. Tầm mười phút sau, xe dừng lại trước một cánh cổng cũ nát.

Trình Lạc mở cửa xuống xe, cái vườn bách thú này hiển nhiên đã quá cũ, cổng lớn thì hoen rỉ, lan can hai bên lại xiêu vẹo, dầm mưa chịu gió lâu, tấm biển trên cửa sớm đã mục nát, thoạt nhìn rất thê thảm đìu hiu.

Hà Chỉ nói với Trình Lạc: "Vẫn còn một vài nhân viên công tác ở lại nơi này, tôi đã hẹn trước với bọn họ thời gian để gặp mặt."

Đang nói, một người đàn ông cao to mặc quần áo bảo vệ xanh biển đi từ bên trong ra.

Anh ta trạc cỡ ba, bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, để râu quai nón, hình thể cao to, nhìn rất giống một người không dễ chọc.

"Cậu là viên trường mới hả?" Râu quai nón ngậm một điếu thuốc, mở cửa cho bọn hắn nói, "Đầu năm nay thật sự có người rảnh tới đau trứng mà."

Thái độ của Râu quai nón rất không tốt, Hà Chỉ lại như không hề để bụng cười cười: "Tôi là Hà Chỉ, đây là bạn đồng hành của tôi, Trình Lạc."

"Trình Lạc?"

Phản ứng của Râu quai nón không nhỏ, đôi mắt đảo qua cô, nghiêm túc đánh giá kỹ phen rồi bảo: "Tên của cô thật sự giống với một nữ minh tinh mà vợ trước của tôi từng hâm mộ."

Hà Chỉ có chút xấu hổ.

Trình Lạc lại chẳng thèm để ý.

"Mời vào, tôi là Đại Xuyên, là người chăm nuôi động vật ở đây."

Trình Lạc đi theo phía sau hai người, lạnh nhạt đánh giá xung quanh.

Diện tích của vườn bách thú cũng không nhỏ, đáng tiếc là quá cũ nát, vài hàng rào bảo hộ đã sớm ngã xuống, khắp nơi trên mặt đất đều có thể thấy phân của động vật, hai bên lối đi cỏ dại mọc tràn lan, cho thấy sự thật đã bị bỏ hoang từ lâu.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng hoàn cảnh nơi này vẫn làm Hà Chỉ kinh ngạc. Hoàn cảnh này đã vượt qua tưởng tượng của anh, anh thật sự không thể tưởng tượng được những động vật đó làm sao có thể sinh sống ở loại địa phương như thế này được cơ chứ.

"Đại Xuyên, ngoài anh ra nơi này còn có ai khác nữa không?"

"Trước kia thì có." Đại Xuyên nhả một vòng khói, "Về sau đều chạy hết. Ai lại làm cái nghề không công này, ngu mới ở lại, không sai, tôi chính là kẻ ngu đó."

Không tiền lương, không ngày nghỉ, không 5 hiểm 1 kim*, ngoài ra còn phải chi trả chi tiêu của động vật, đó chính là một số tiền lớn.

(*Tập hợp một số loại quyền lợi bồi thường đánh cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, quỹ hỗ trợ nhà ở.)

Đúng lúc này, Trình Lạc nghe được một tràng sư tử gầm.

Cô dừng chân, nhìn đến nơi phát ra âm thanh.

"Bên kia nhốt lão đại của tụi nó, tôi đưa hai người đi xem."

Trình Lạc theo sát sau, nơi này có thể là chỗ kiên cố nhất cả vườn bách thú, rào chắn bằng sắt vô cùng thô tráng, cả trong và ngoài hết thảy là năm ổ khóa. Đoán chừng là sợ động vật chạy trốn từ phía trên, chủ nhân lại gia cố trên đỉnh một tấm sắt nữa.

Nơi này rõ ràng là một nhà giam, mà phạm nhân bị giam giữ bên trong lần lượt là một con sư tử đực, một con hổ Bangladesh, một con gấu xám và báo săn Châu Phi.

Thu hút nhất là con báo săn kia, dáng người nó còn gầy hơn so với bình thường, bộ lông không chút sáng bóng, tựa như một tấm thảm cũ nát thảm bao bọc bốn chân cùng thân thể của nó.

Con báo nằm trên một tảng đá, nó híp mắt, hưởng thụ ánh nắng len lỏi chiếu vào, mà trên má trái của nó có một vết sẹo dài đến tận ngang tai, sâu thấu cả xương, trông vô cùng dữ tợn.

Những con vật còn lại đều vây quanh bên người nó, hòa hợp đến khó tin.

Hà Chỉ khiếp sợ nói: "Anh đem chúng nó nhốt cùng nhau?"

Đại Xuyên giải thích: "Mấy đứa này đã ở bên nhau từ trước rồi, cảm tình vô cùng tốt, BOSS của chúng nó chính là con báo kia."

Hà Chỉ kinh sợ.

"Mấy đứa nhỏ này trước đó đều bị con người ngược đãi, vô cùng thiếu niềm tin vào con người, còn từng tấn công nhân viên chăm sóc của chúng tôi, sau này tôi gia cố lại tường vây, làm một cái cửa nhỏ, đến giờ ăn sẽ đưa qua từ chỗ đó. Bởi vì chúng nó quá hung tàn, trung tâm quản lý lại không tiếp nhận vườn bách thú này, không thể làm gì hơn là tiếp tục ở lại chỗ này."

Lúc đang nói chuyện, mấy con vật bên trong đã phát hiện bọn họ.

Con báo săn được gọi là lão đại liếc mắt, ánh mắt sắc bén dừng tại nơi này.

Toàn Phong là đứa không sợ mọi chuyện loạn xì ngầu lung tun hết cả lên, lập tức tru ra tiếng.

Tiếng sủa của Toàn Phong đối với chúng nó quả thực chính là khiêu khích trần trụi, cuối cùng, gấu xám to lớn ngồi dậy, hướng lên trời rít gào lên từng trận, giây tiếp theo, con hổ cũng nhe răng lao qua bên này.

Hà Chỉ vội vàng kéo Trình Lạc lui về sau vài bước, con hổ to xác nọ há mồm cắn mạnh lên song sắt, ý tứ công kích rất rõ ràng.

Đại Xuyên trào phúng nói: "Nhìn đi, mấy đứa này toàn là nuôi không thân được."

"Gâu!" Toàn Phong cũng bị dọa giật mồng đùng đùng, nhưng vì ngại mặt mũi, lại lên giọng kêu thêm hai tiếng.

Đại Xuyên nhìn Toàn Phong giả trân phô trương thanh thế, cười nói: "Đây là chó của cô?"

Trình Lạc rũ mắt: "Ừ."

"Gan cũng lớn phết đấy."

Không, chỉ thích làm dáng là giỏi.

Trình Lạc cũng không vạch trần nó, tiếp tục nhìn tổ hợp vi diệu bên trong.

Cô tiến lên vài bước, lúc chuẩn bị lại gần, Hà Chỉ chắn trước người cô, "Đừng đi, rất nguy hiểm."

Hà Chỉ cảnh giác nhìn vào trong vài lần: "Cô cũng thấy rồi đấy, ở đây quá nguy hiểm, ngay cả tôi còn khó ứng phó, càng đừng nói là cô."

Trình Lạc nghe anh nói, thu liễm tầm mắt: "Dẫn tôi đến nơi khác nhìn thử xem."

"Được, hai người đi theo tôi."

Hai người lại đi theo Đại Xuyên đến nơi khác, lúc gần đi Toàn Phong còn nhe răng khiêu khích mấy tên to con ở bên trong.

"Khu vực phía trước có chút nguy hiểm, phụ nữ có lẽ không nên đi qua."

Tầm mắt Đại Xuyên đảo qua Trình Lạc.

Trình Lạc cụp mi rũ mắt, không đáp lại anh ta.

Vẫn giống như cũ, hàng rào sắt được vây xung quanh để bảo vệ, bên trong trồng đủ loại cây cối hoa cỏ, nhưng vì đã lâu không có người chăm sóc dọn dẹp, con sông nhân tạo được đào bên trong sớm đã khô cạn.

"Đây là nơi ở của rắn đốm đen." Đại Xuyên giới thiệu.

Trình Lạc nhìn cánh cửa mở toang hoác, trực tiếp đẩy ra bước vào.

Đợi đến lúc Đại Xuyên và Hà Chỉ lấy lại tinh thần, Trình Lạc đã đứng ở giữa chuồng.

Đại Xuyên hít một ngụm khí lạnh, bị dọa đến rơi tàn thuốc đang ngậm trên miệng, ở bên ngoài hàng rào vừa đấm vừa rống: "Mau ra đây! Hai con rắn này đều cắn người!"

Hai con rắn đốm đen này ở Sâm Lâm Chi Gia có thân hình vô cùng lớn, tính tình lại hung dữ táo bạo, cho dù răng nanh không có độc, một hớp cắn của chúng cũng sẽ cắn đứt cổ người.

Đại Xuyên chỉ là vì thiện ý mới ở lại đây nuôi lũ động vật, anh ta cũng không muốn xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Hà Chỉ cũng thay đổi, quay đầu liền chạy vào bên trong kéo tay Trình Lạc lại, "Nhân lúc chúng nó chưa chú ý, chúng ta chạy mau thôi."

Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.

Âm thanh sột sột soạt soạt vang vọng bên tai, như tiếng lá cây xào xạc, mơ hồ còn có tiếng thè lưỡi.

Ánh mắt Trình Lạc lóe lóe, nhìn về phía trước.

Một thân ảnh không nhanh không chậm từ trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện, thân hình chúng lớn như thân cây, cái đuôi lắc lư trên mặt đất, đồng tử nhìn hai người đầy lạnh lẽo.

Ngay sau đó, một con rắn đốm đen khác cũng bò ra từ hướng ngược lại, thân hình nó to lớn, trông lại càng thêm nguy hiểm.

Cánh tay Hà Chỉ đang kéo Trình Lạc run run, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch, anh bất động thần sắc bảo vệ Trình Lạc, dưới chân vẫn không nhúc nhích.

Trình Lạc nhìn hai con rắn lớn kia, hàng mi dài khẽ run, vươn tay về hướng chúng nó: "Lại đây."

Trong lòng Hà Chỉ trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng che ở trước người cô, giọng nói cố tình đè nén mang theo khẩn trương: "Tôi đếm tới ba, cô lập tức quay đầu chạy đi, tôi sẽ ở phía sau cô, cô không cần sợ."

Tên nhóc này......

Thời điểm này mà vẫn còn có thể quan tâm tới cô à?

"1......"

Hà Chỉ lùi về sau một bước, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai con rắn to lớn kia, mồ hôi lạnh ào ạt chảy xuống.

"2......"

Rắn ta mang theo áp bức nguy hiểm thong thả tiếp cận, nội tâm Hà Chỉ thiếu điều căng thẳng muốn nhảy lên tới cổ họng.

Hầu kết một phen động đậy, tay nắm lấy tay Trình Lạc tay không ngừng nắm chặt hơn.

"3! Chạy ngay đi!"

Vừa dứt lời, Hà Chỉ đã bị một cỗ ngoại lực kéo sang một bên, chớp mắt một cái đã thấy cô gái vốn đứng bên cạnh lại chạy tới trước mặt hai con rắn!

Hà Chỉ trừng lớn hai mắt, gầm nhẹ: "Cô đang làm gì vậy hả?!"

Động vật hoang dã không giống vật nuôi trong nhà, chúng không hề hiền lành, ngược lại tràn ngập cảnh giác và đầy tính công kích, ngoại trừ đồng loại, chúng bài xích toàn bộ các sinh vật khác, lại càng căm hận loài người đối xử tàn bạo với chúng, hành vi lúc này của Trình Lạc đối với chúng nó giống như một lời khiêu khích trần trụi vậy.

Hai con rắn dữ trên mặt đất ngóc đầu lên, lưỡi rắn khè ra.

Đối lập với hình thể to lớn của cự mãng, Trình Lạc chắn trước mắt như là chú dê béo bở chủ động dâng lên tận miệng vậy, tràn ngập dụ hoặc.

Đặc biệt là......

Hai con rắn này đã lâu rồi không được ăn cơm.

"Xè xè......"

Âm thanh từ trong cổ họng phát ra vừa dày vừa nặng nề, nghe vào tai càng khiến lòng người phát lạnh.

Đại Xuyên đứng ở bên ngoài cầm lấy xẻng kịch liệt gõ vài rào chắn, mục đích là muốn dùng âm thanh để hấp dẫn chúng nó.

Nhưng mà chúng nó không hề xao động chút nào, một mực nhìn chằm chằm Trình Lạc trước mặt.

Hà Chỉ không dám cử động, sợ mỗi một động tác nhỏ của mình đều sẽ làm hai chúng nó tức giận, lúc đó hậu quả thật sự sẽ rất khó lường.

Mặt trời tháng tư hãy còn ấm áp, nhưng Hà Chỉ và Đại Xuyên vẫn ra một thân mồ hôi lạnh.

Vạn vật xung quanh yên tĩnh, di động trong túi Hà Chỉ đột nhiên phát ra tiếng chuông.

Đồng tử dựng thẳng của cự mãng đang giằng co bên này co rụt lại, ánh mắt chuyển từ Trình Lạc tới trên người Hà Chỉ......

*

Tác giả có lời muốn nói: Tên của xà xà đều nghĩ kỹ rồi, một đứa là Miên Miên, một đứa là Dương Dương.