Vườn Bách Thảo

Chương 4




Người làm nghệ thuật rất nhạy cảm, cậu biết anh đã nhìn ra bộ mặt thật của mình rồi. Nhưng tại sao hôm nay anh ấy lại đổi xưng hô với cậu, lại ở bên chăm sóc cậu cả ngày. Đêm ấy cậu trằn trọc mãi.

Cậu sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, tình yêu của ba mẹ cậu rất yên ả, cũng rất đẹp. Thế nhưng không hiểu sao cậu lại chẳng có tí mong đợi nào với tình yêu như vậy. Cậu đã dâng hiến cả linh hồn mình cho nghệ thuật. Cậu yêu những bức tranh sơn dầu, những đóa hoa trắng muốt, những bản nhạc cổ điển,... chúng đã trở thành máu thịt của cậu, không thể tách rời. Không còn chỗ cho người nào khác bước vào cả.

Cậu tỏ ra thân thiện với mọi người để tránh phiền phức không cần thiết. Khi dần lớn lên, ngoại trừ những người thân trong gia đình, cậu chẳng thực sự để tâm tới ai.

Nhưng cuộc đời ai mà không có lấy đôi ba cái ngoại lệ. Hôm ấy là một ngày chủ nhật đẹp trời khi mùa hạ lân la ghé đến, anh bước vào tầm mắt của cậu đã khiến nó không thể lờ đi dù chỉ một khắc. Trái tim cậu khẩn trương đến mức hoang đường – hôm ấy cậu ngỏ lời muốn được kết hôn với anh. Vừa đúng lúc ba mẹ đang thúc giục cậu tìm lấy một người bạn đời.

Không vì phải lòng anh mà kết hôn, cậu chỉ muốn tìm một cái cớ để giữ anh lại. Có gì đó mách bảo không thể lại bỏ lỡ anh ấy. "Lại" sao?

Cậu ôm lấy tò mò mà kết hôn với anh. Nhưng sau đó lại không có được cảm giác của ngày hôm ấy nữa. Cậu chán nản, chỉ đành lặng lẽ sống cùng anh trong suốt một năm trời, chẳng mấy khi nhìn thấy mặt nhau.

Cho đến hôm nay, cậu đổ bệnh, mọi chuyện mới có tiến triển. Vị giám đốc mặt liệt kia đem hết dịu dàng mà chăm non cậu. Trong lúc mơ hồ, tâm trí cậu đã lựa chọn dựa dẫm vào anh. Cảm giác này thật tốt, như có một người anh trai sẽ luôn bảo vệ cậu vậy.

"Anh à, anh biết mà đúng không." Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.

"Việc em đã bày ra bộ mặt đó để lừa tôi sao? Tôi biết."

"Anh à, em sai rồi. Từ giờ sẽ không lừa dối anh nữa." Cậu ngước mắt nhìn anh như con chó to. Anh không nhịn được mà bật cười. Đứa trẻ này vẫn biết tỏ ra đáng yêu như vậy, mong là cậu ấy sẽ sớm nhận ra anh.

______________________

Hai người đã cùng nhau trải qua hai mùa hè, bây giờ trời đã vào thu.

Cuối tuần, cậu lôi kéo anh đến vườn hạt dẻ. Trời lạnh rồi, Vương thị chưa phá sản nhưng hai người đã biến thành chim cánh cụt vì mặc quá nhiều áo.

Hai con chim cánh cụt đi bên cạnh nhau trò chuyện tíu tít trong vườn hạt dẻ. Vừa nhặt hạt dẻ vừa tính xem tối nay ăn gì. Nửa đường còn bị con gặm nhấm gì đấy phóng qua cướp mất hạt.

Khi trở về nhà, trời đã nhá nhem. Bọn họ ném hạt dẻ vào bếp rồi nhảy lên sô pha, ôm ấp nhau cho ấm.

Thịch! Cái gì thế này, anh có dự cảm không ổn. Từ ngày hai người họ trở nên thân thiết hơn, con tim anh càng ngày càng nhộn nhạo. Anh chỉ định coi cậu là em trai nhỏ mà cưng chiều thôi. Nhưng bây giờ có vẻ như cảm xúc của anh đã lao thẳng ra khỏi rào chắn an toàn rồi.

Haizz! Anh thở dài, liệu em ấy cũng sẽ có cùng cảm giác với anh chứ.