Ánh nắng xuyên qua từ rèm cửa trắng đã trở nên yếu ớt, nhưng vẫn đủ để đánh thức Hoàng Hiền. Anh nhíu mày, đưa tay ra đầu giường mò tìm điện thoại. Trợ lý vừa giúp anh thu thập thông tin về cậu trai ngày hôm qua.
Thì ra là một cậu ấm sao, chẳng trách. 25 tuổi, tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật có tiếng trong thành phố. Không phải vẫn còn rất trẻ sao, không biết vì sao lại gấp rút đến thế.
Buổi chiều anh và cậu sẽ gặp mặt để bàn bạc và ký hợp đồng. Sau khi tan sở, anh tự mình lái xe đến địa chỉ cậu đã gửi.
Đó là một căn biệt thự ở ngoại ô, lối vào từ sân có thể nhìn thấy một đài phun nước. Thật phù phiếm, anh nghĩ. Bao quanh nơi này là vườn cây xanh thẳng tắp, làm không khí trở nên mát mẻ hẳn. Ngôi nhà lớn với đầy những cửa kính sát đất. Khi mặt trời lặn dần, ánh sáng trở nên vàng hơn, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn nhà.
Cậu ra mở cửa đón anh vào nhà, vẫn là nụ cười đon đả ấy.
Hợp đồng của bọn họ sẽ kéo dài hai năm. Sau đó thì ly hôn, Đỗ Lan sẽ lấy lý do không vượt qua được cuộc hôn nhân này để thoái thác, nếu ba mẹ tiếp tục thúc ép cậu.
Cậu đề nghị chia cho anh muốn khoản tiền, xem như thù lao nhưng anh từ chối. Anh không thiếu chút tiền này, cũng không nói về tình hình tài chính của mình với cậu, không cần thiết.
- Tôi sẽ sống ở đây cùng cậu sao?
- Có thể không, anh?
- Có thể.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, anh ký vào hợp đồng.
______________________
Bọn họ cứ vậy chung sống dưới một mái nhà. Cậu là nghệ thuật gia, giờ giấc không cố định. Nhưng thường thì sẽ không tỉnh dậy trước 8 giờ sáng. Anh lại đi sớm về khuya. Không có nhiều cơ hội chạm mặt.
Hai người cứ vô tâm vô tình mà trải qua năm đầu tiên trong hợp đồng. Chỉ khi gặp mặt ba mẹ mới dành ra thời gian đi cùng nhau. Cậu vẫn tưởng anh chỉ là một nhân viên văn phòng xa lạ bình thường. Anh thì chưa một lần bước chân vào căn phòng nơi cậu dành cả ngày để mải mê với những tác phẩm của mình.
Đôi khi họ sẽ vô tình cùng đắm chìm vào bài nhạc cậu mở lúc chiều tà mà không hay biết. Những bài hát nhẹ nhàng du dương, vang vọng trong căn nhà, biến nơi đây thành một vùng đất đậm chất cổ tích tách biệt với thế giới. Những lúc như thế làm lòng anh vừa nhẹ bẫng lại vừa nặng nề, như rượu trong nước vậy. Đây là sự lãng mạn của người làm nghệ thuật sao.
Đỗ Lan chăm sóc thế giới tinh thần của cậu rất tốt, nơi đó rất đẹp đẽ cũng rất bình yên. Nhưng cậu lại bỏ rơi sức khỏe thể chất của chính mình. Đôi lúc tăng ca về muộn, anh lại trông thấy cậu đang thiếp đi giữa căn phòng đầy hoa lá cỏ cây. Ánh trăng bạc rót đầy trên hàng mi cậu, đổ xuống những bông hoa hồng trắng nằm bên cạnh.
Cậu quá quý giá. Những thứ trần tục sẽ vấy bẩn cậu mất.