Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 57




Sau một lúc lâu, Hứa Giác buông lỏng cô ra, thay cô chỉnh tóc một chút, nói : " Ngày mai anh phải đi công tác. "

" Hả ? Từ tết anh quay lại gấp làm dự án, sau đó giờ lại phải đi công tác ...... " Chân mày Tần An Nhiên siết chặt, này cũng quá mệt mỏi đi.

" Ừ, gần đây khá bận. "

" Đi đâu ? "

" Bình Kinh. " Hứa Giác lại bổ sung một câu " Đi cùng người của Tấn Phong. "

" Vậy khi nào quay lại ? "

" Chủ nhật tuần sau đi. "

Tần An Nhiên một chút, khá tốt, vừa may theo kịp. Nhưng nghĩ đến vừa mới gặp lại phải tách ra, cô có chút chán nản : " Vậy ngày mai xuất phát lúc nào đó ? "

" Người của Tấn Phong bảy giờ sẽ đến cổng trường đón anh, cùng đi đến sân bay. "

Tần An Nhiên gật đầu một cái.

Thấy vẻ mặt của cô, Hứa Giác cười một tiếng : " Không nỡ rời anh ? "

Tần An Nhiên cắn cắn môi, không nói chuyện.

Hứa Giác cúi đầu xuống, kéo gần khoảng cách : " Vậy hôn lại một lần ? "

Tần An Nhiên lui về phía sau nửa bước, quan sát người xung quanh một chút, vẻ mặt do dự : " Đây là đang ở dưới ký túc .... "

" Vậy trở về hôn lại. " Hứa Giác đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ đầu cô một cái " Mau lên đi, một ngày mệt mỏi, nghỉ sớm một chút. "

Tần An Nhiên gật đầu một cái, xoay người vào tòa ký túc xá. Trở lại ký túc, chuyện đầu tiên cô làm là đặt báo thức.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên cô liền lập tức dậy, đi đến nhà ăn mua sữa đậu nành bánh quẩy, sau đó đi đến cổng trường. Cô muốn đưa Hứa Giác, cho anh một sự ngạc nhiên.

Còn cách cổng trường 50m, cô liền nhìn thấy Hứa Giác đứng ở đó. Anh nghiêng người về phía cô, cả người mặc quần áo thường đơn giản, bên chân để một vali nhỏ, không có đồ vật thêm nào khác.

Cô giật mình, trực tiếp vọt tới, thừa dịp anh chưa kịp phản ứng ôm chặt lấy anh, vùi đầu trong ngực anh, cọ cọ. Trên người Hứa Giác vẫn là mùi thơm xà phòng quen thuộc, bỗng nhiên cô rất lưu luyên mùi hương như vậy, cho dù chỉ có một tuần cô cũng không nỡ tách khỏi anh.

Dường như Hứa Giác hơi kinh ngạc, cơ thể hơi ngừng một lát, sau đó hai cánh tay nhẹ nhàng ôm vòng lấy bả vai cô.

Tần An Nhiên ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, nhe răng cười : " Không nghĩ tới đúng em sẽ tới tiễn anh đúng không. Cho anh sự ngạc nhiên ! "

Vẻ mặt Hứa Giác hơi phức tạp, nhưng vẫn mang theo ý cười : "Ừ, quả thật bật ngờ ... "

Anh còn chưa nói hết, Tần An Nhiên giơ sữa đậu nành bánh quẩy trong tay lên như giành công : " Anh nhìn đi, em đặc biệt mua bữa sáng cho anh, hơn nữa suy xét cho người khác trên xe, em mua cái đóng kín, không có mùi hương, cũng không đổ ra, anh có thể ăn khi đến sân bay. Em tốt với anh đúng không, anh không cần khen bạn gái người khác mỗi ngày, anh cũng nên khen em. "

Nụ cười của Hứa Giác càng thêm sâu : " Không cần anh khen, bọn họ đều nhìn đó. "

Tần An Nhiên không hiểu, thấy Hứa Giác ra hiệu ra xung quanh một chút. Lúc này mới nhìn thấy, hóa ra bên cạnh anh còn có mấy người đàn ông trẻ tuổi. Nhìn dáng vẻ hẳn là người của công ty Tấn Phong, phỏng chừng là đi xa cùng anh.

Nói cách khác, bọn họ vừa đang nói chuyện với nhau, sau đó cô bất ngờ không kịp phòng mà vọt lại đây ...

Vẻ mặt Tần An Nhiên trở nên lúng túng, cánh tay ôm Hứa Giác có chút cứng ngắc, tạm thời không biết nên nói cái gì.

Ngược lại là mấy người đàn ông kia, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng dường như không thấy ngạc nhiên.

Một người trong số đó cười trêu một câu : " Người yêu nhỏ mà, đều khó bỏ khó rời. "

Đoàn người cũng cười to.

Tần An Nhiên càng xấu hổ, mặt cũng hơi ửng đỏ, từ vừa lúc bắt đầu vẫn luôn cúi xuống, thấy vậy càng không dám ngẩng lên.

Hứa Giác khẽ cười một cái, nói với mấy người đàn ông kia : " Mặt bạn gái tôi mỏng, một mình tôi cùng cô ấy nói vài câu, Lý tổng các anh lên xe trước đi. "

Những người còn lại liền đi trước đến mấy chiếc xe hơi đậu phía ven đường, còn lại hai người Hứa Giác và Tần An Nhiên.

Đầu Tần An Nhiên vẫn còn cúi, nghe được tiếng bước chân của những người đó đi xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

" Sao đột nhiên nghĩ đến đi tiễn anh ? " Hứa Giác hỏi, lần nữa ôm cô.

" Vốn là em định tới tiễn anh, định khiến anh ngạc nhiên, kết quả ... " Khóe miệng Tần An Nhiên rũ xuống, rất chán nản " Có phải em làm hỏng hay không ? "

" Không có. " Hứa Giác nửa cười đùa " Bọn họ kể từ sau khi biết vậy mà anh có bạn gái, nói anh rất giống người* mà. "

* Gốc : 人味 có nghĩa là tính cách mà một người nên có. Đề cập đến lòng tự trọng, tính cách, sở thích, cảm xúc và ý thức độc đáo của một người.

" Em nghiêm túc, có phải vừa rồi các anh đang nói chuyện rồi em cắt ngang như vậy, có thể bọn họ cho rằng anh không đáng tin cậy hay không ? " Tần An Nhiên hơi bất an mà nhìn anh.

" Sao biết được ? " Hứa Giác trấn an cô " Nếu như bọn họ không thừa nhận năng lực chuyên nghiệp của anh, cũng sẽ không mời anh đi công tác cùng. "

Tần An Nhiên không nói gì thêm, bảo anh mau lên xe đi, đừng để cho người ta đợi lâu.

Hứa Giác gật đầu một cái, nhận lấy bữa sáng trong tay cô, khom người cầm lấy hành lý đi về phía trước hai bước. Bỗng nhiên, lại quay đầu gọi một tiếng : " An Nhiên. "

" Sao vậy ? "

Vẻ mặt Hứa Giác nghiêm túc : " Khoảng thời gian này không có anh ở đây, có chuyện gì phải nói ngay với anh. "

" Ừ. "

Sau khi Hứa Giác lên xe, mấy chiếc rời đi, biến mất rất nhanh ở chỗ rẽ.

Tần An Nhiên đứng ở ven đường cho đến khi không thấy hình bóng của xe, mới chậm rãi thu tầm mắt, đi về phía ký túc xá.

Buổi tối hôm đó, sau khi Tần An Nhiên đánh răng rửa mặt xong thì leo lên giường, không nhịn được cầm điện thoại di động lên, mở hộp thoại với Hứa Giác ra.

Cô vừa nghĩ vừa gõ :【 Hôm nay em có một tiết buổi khóa, buổi trưa ăn cái bánh ngón tay , sau đó liền đi làm thí nghiệm, đứng một buổi chiều, lưng đau nhức. 】

*Gốc 手抓饼. Bánh ngón tay, trước đây gọi là bánh hành, có nguồn gốc từ Đài Loan. Những chiếc bánh được làm thủ công mới ra lò, với hàng ngàn lớp, lớp như tờ giấy mỏng, nắm bằng tay, với hàng ngàn sợi mì, lớp ngoài vàng giòn, lớp trong mềm ngọt, thơm mùi hành và dầu. gluten. , để mọi người nóng lòng muốn lấy và ăn.

【Trên đường em về ký túc xá, có một viên gạch bật lên, còn có nước mưa ngày qua trong đó, em dẫm lên và nó bắn nước vào quần em.】

【Hôm nay em có phát hiện mới ở nhà ăn, bác trai múc nhiều đồ ăn hơn bác gái múc.】

【 Anh ra ngoài một mình, không được đi ăn chơi, không được hoang phí hư hỏng, không được tùy tiện nói chuyện với nữ sinh, cũng không thể tùy ý nhìn người đẹp lung tung .】

Cô nhìn một đống tin nhắn lộn xộn gửi đi trên điện thoại, hơi chần chừ, có quấy rầy anh quá hay không ? Nhưng ngay sau đó lại thuyết phục chính mình : Dù sao chính anh nói có chuyện gì phải nói ngay với anh, không nói chắc chắn là chuyện quan trọng.

Vừa định để điện thoại xuống, cô bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó Hứa Giác nói với cô từ trước đến nay chưa từng làm nũng với anh. Dáng vẻ của anh dường như rất mong đợi ...

Cô suy nghĩ một chút, lại thêm một câu : 【 Anh anh anh. 】

Buổi tối lúc 10 rưỡi, Hứa Giác trả lời :

【... 】

【 Ừ, anh sẽ về sớm một chút. 】

Tần An Nhiên thấy câu trả lời của anh, dường như nỗi lòng bị vạch trần, hơi ngượng ngùng : 【 Em chưa bảo anh về sớm một chút. 】

Hứa Giác : 【Ừ, anh nói. 】

Mấy ngày tiếp, Tần An Nhiên cảm giác dường như Hứa Giác rất bận, hành trình mỗi ngày được sắp xếp chi chít. Nhưng tới 10 rưỡi tối, anh sẽ luôn dành nửa giờ tâm sự cùng cô. Cho dù cô nói nhảm bao nhiêu, anh đều rất kiên nhẫn nghe hết, sau đó đáp lại.

Một tuần cứ vậy mà trôi qua, vào thứ 7, ban đối ngoại chỗ Tần An Nhiên được giao cho một công việc tình nguyện.

Đại học Hoa Quỳnh tổ chức một hội nghị về học bổng do trường thành lập, mời đại biểu của các công ty thành lập học bổng tại Hoa Đại và có ý định tham dự.

Tần An Nhiên làm tình nguyện viên, phụ trách nhiệm vụ dẫn đường khách quý tới hội trường.

Sáng sớm thứ bảy, cô ăn mặc xong chạy tới hội trường, đứng ngay ngắn ở cửa. Khoảng 8 rưỡi, khách quý liên tục đi vào.

Tần An Nhiên mỉm cười thăm hỏi với bọn họ, dẫn đường khách quý ngồi vào vị trí, quen việc tất cả mọi thứ đều thuận lợi.

Bỗng nhiên, Tần An Nhiên ngẩn ra, cô thấy bố mẹ Hứa Giác ở xa xa đi tới.

Bọn họ mặc đồ trang trọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, cầm sách tuyên truyền trên tay, rõ ràng là người tham dự hội nghị.

Cô lấy lại bình tĩnh, khom khom lưng với bố mẹ Hứa Giác, chào hỏi bọn họ, đối đãi giống với những người tham dự khác.

Đè nén nội tâm náo động xuống, tư thái đúng mực, vẻ mặt điềm tĩnh bình tĩnh.

Bố mẹ Hứa Giác nhận ra Tần An Nhiên, cũng hơi bất ngờ, sửng sốt một cách rõ ràng. Nhưng ngay sau đó mỉm cười gật gật đầu với cô, coi như đáp lại.

Thời gian đi vào có hạn, hai bên cũng không trò chuyện gì, cứ như vậy đi qua.

Trong toàn bộ thời gian hội nghị, Tần An Nhiên đều đứng phía sau hội trường. Tầm mắt cô không tự chủ được sẽ chuyển đến trên người bố mẹ Hứa Giác ngồi ở hàng trước, thấy bọn họ hoặc là nghe trên bục tuyên truyền giảng giải, hoặc là cúi đầu nhìn kỹ sách tuyên truyền, hoặc là quay đầu nói nhỏ với nhau, vẻ mặt thoạt nhìn rất chuyên chú.

Cô phỏng đoán, bọn họ hẳn quan tâm đến việc thành lập học bổng doanh nghiệp tại Hoa Đại. Cô biết, công ty của Hứa gia là một trong những tốt nhất trong tỉnh về mảng sức mạnh kinh tế, hiện tại hẳn là tìm kiếm sức ảnh hưởng xã hội.

Cứ như vậy, so với nhà cô, nhà cô càng ...

Tần An Nhiên thở dài một hơi.

Kỳ thật, sau khi ở bên Hứa Giác, cô cũng không phải không nghĩ tới giải quyết vấn đề, cô cũng có tính toán của bản thân, cô cũng đang nỗ lực.

Nhưng mà, trước khoảng cách giữa sức mạnh tuyệt đối, những cố gắng của cô có vẻ như muối bỏ biển.

Thời gian hội nghị vào thứ 7 cũng không lâu, tiệc trưa qua đi liền kết thúc, Hoa Đại sắp xếp thời gian còn lại để khách quý dạo chơi phong cảnh nổi tiếng của thành phố Hoa Quỳnh.

Công việc làm tình nguyện viên cho hội nghị của Tần An Nhiên cũng xong. Cô có chút may mắn , lần này không phải đi cùng khách quý, cuối cùng có thể tránh gặp mặt riêng với bố mẹ Hứa Giác.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô đi đến cửa hàng bánh kem trong thành phố trước, sau đó mới trở về ký túc xá. Cô có chút mệt mỏi, thay áo ngủ đang muốn lên giường nằm một lúc. Bỗng nhiên, di động vang lên một chút, cô cầm lấy thì thấy một dãy số lạ gửi tin nhắn tới.

【 An Nhiên, dì là dì Uông. Tối nay con có rảnh không ? Dì và chú Hứa muốn cùng ăn một bữa cơm với con. 】

Tin nhắn này khiến tinh thần Tần An Nhiên hồi phục lại.

Cô không hiểu dự tính của bố mẹ Hứa Giác. Là muốn nói gì với cô ? Lần nữa bảo cô buông tha Hứa Giác sao ? Nếu thật sự là như vậy, cô nên đáp như nào ?

Cô cảm thấy đầu rất loạn, tạm thời không có cách đáp thích hợp, nhưng lại không thể không trả lời.

Cô cũng biết, nếu như cô muốn đi lâu dài với Hứa Giác thì không thể nào trốn tránh bố mẹ của anh mãi mãi.

Đây là một việc cô cần tự đi đối mặt.

Vì vậy, cô trả lời : 【 Dì Uông, buổi tối có rảnh ạ. 】

Đối phương gửi thời gian và địa điểm tới rất nhanh.

Tần An Nhiên ngơ ngẩn cả người mà nhìn di động, cô chợt nhớ tới Hứa Giác lúc trước đã nói qua với cô : Có chuyện gì phải nói ngay với anh.

Vậy chuyện này ...

Tần An Nhiên rối rắm một chút, nhưng lần này, ý nghĩ của cô khác. Thật ra cô có thể nhận ra được, mặc dù Hứa Giác không nói rõ, nhưng lần trước gạt anh khiến anh rất khó chịu, rõ ràng không phải trách nhiệm của anh, lại khiến anh có chút tự trách.

Cho nên từ đó về sau, cô quyết định không xử lý loại việc này như vậy. Chuyện liên quan đến anh, anh phải có quyền biết.

Vì vậy, cô gửi một tin nhắn cho anh : 【 Chú Hứa và dì Uông tới Hoa Đại, bọn họ nói tối nay ăn cơm cùng em. 】

Bình thường 10 rưỡi tối Hứa Giác mới có thể nói chuyện phiếm với cô, cho nên cô cũng không biết hiện tại anh có thể nhìn thấy tin không.

Sau khi gửi đi đợi trong chốc lát, Hứa Giác chưa trả lời. Cô đoán anh đang bận, đơn giản buông điện thoại xuống.

5 giờ chiều, Tần An Nhiên thấy sắp đến giờ, thu dọn một chút, đi đến phía cổng trường.

Vừa đến chỗ cổng trường, bỗng nhiên một bóng hình xuất hiện trước mặt.

Là Hứa Giác.

Anh dường như mới xuống xe không lâu, còn cầm trong tay, vẻ mặt hơi mệt mỏi, có chút hương vị phong trần vất vả.

Tần An Nhiên rất hoảng hốt : " Anh làm sao ... "

Hứa Giác cười một tiếng với cô, vẻ mặt tự nhiên : " Anh đi ăn cơm với em. "