Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 42




Chủ nhật ngày hôm sau, giữa trưa Tần An Nhiên không ăn cơm. Lúc 3 hay 4 giờ chiều lại cảm thấy hơi đói, liền đi đến căng tin tùy tiện mua vài đồ ăn vặt.

Khi đang ăn, cô nhận được tin nhắn của Tô Dịch Văn : 【 An Nhiên, hôm nay em rảnh không ? Chúng ta mời em cùng Hứa Giác đi ăn cơm, lần này anh trả. 】

Tần An Nhiên nhìn điện thoại, thở dài. Cứ như vậy, cô không thể tránh anh được, mọi thứ cô làm lúc trước sẽ trở nên vô nghĩa. Quay một vòng, lại trở lại từ đầu.

Nhưng là ý tốt của Tô Dịch Văn, cô cũng không muốn từ chối.

Lần trước bốn người ăn cơm ở Hiệt Tú, trên thực tế là Hứa Giác trả tiền. Tuy rằng anh không nói mấy, lúc ăn cũng không thể hiện gì, thời điểm sau khi ăn xong Tô Dịch Văn tới chỗ thanh toán trả tiền, mới phát hiện Hứa Giác đã trả trước rồi.

Cho nên lần này, Tô Dịch Văn kiên quyết phải mời lại.

Tần An Nhiên tạm thời không muốn ăn uống gì. Cô quay đầu thấy, cô cầm di động gõ chữ, nghĩ nói gì với Hứa Giác.

Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng ồn ào náo động bên cạnh. Cô quay đầu nhìn, cách khoảng hai ba bàn, có nhóm sinh viên khí thế ngất trời đang trò chuyện. Có cả nam sinh lẫn nữ sinh, hầu như nam sinh đều rất cao.

Cô đang muốn quay đầu lại, bỗng dưng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hứa Giác. Anh cũng ở trong đó, đang trò chuyện cùng nam sinh bên cạnh.

Này... sao lại khéo vậy ? Cô có nên đến trực tiếp nói với anh ?

Cô đang do dự, bỗng nhiên điện thoại có thông báo, là Tô Dịch Văn gửi tin nhắn tới : 【 Không cần ngại nhé, anh nhất định phải mời lại. Lần trước Hứa Giác trả tiền anh cảm thấy không được tốt lắm, anh có việc làm rồi lại khiến sinh viên trả tiền. 】

Tần An Nhiên không có cách khác, chỉ phải phản hồi lại :【 Được, em hỏi cậu ấy một chút. 】

Cô không có tâm tình ăn tiếp, dùng khăn lau miệng, cầm cặp rồi đứng lên, đi tới chỗ đám người kia.

Cô đi rất chậm, dường như không phát ra âm thanh gì, vẫn đang rối rắm rốt cuộc nên nói như nào. Trong nhóm nam sinh có người thấy cô, dường như biết cô là ai, đá Hứa Giác một cái, ánh mắt ra hiệu nhìn về sau một chút.

Hứa Giác quay đầu, nhìn thấy Tần An Nhiên, vẻ mặt có chút bất ngờ, nhưng lập thả lỏng hơn.

" Hứa Giác... " Tần An Nhiên chậm rãi nói, hơi tránh tầm mắt của anh " Anh Dịch Văn nói muốn đãi chúng ta đi ăn cơm, cậu rảnh không không ? "

Hứa Giác còn chưa nói, Đỗ Thi Vũ ở bên cạnh nói " Không tiện đâu, hôm nay câu lạc bộ thể thao tụ họp, chút nữa sẽ đi. "

" Ồ, hôm nay các cậu có hoạt động. " Cô cảm thấy bản thân mình đến sai thời điểm " a, vậy quên đi. "

Cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Hứa Giác lên tiếng, trả lời đơn giản nhưng rõ ràng : " Tôi rảnh. "

" Hả ? "

" Không phải đi ăn cơm cùng nhau sao ? " Hứa Giác nói xong đứng lên.

" Ơ, anh Hứa Giác, hoạt động câu lạc bộ anh không tham gia sao ? " Đỗ Thi Vũ vội vàng nói.

Hứa Giác không đáp lại lời cô ấy, trực tiếp quay đầu lại nói với nam sinh đối diện : " Cố đội, thật xin lỗi, tôi đi trước. "

Nam sinh kia thoạt nhìn là người rất cởi mở, cười hì hì, bàn tay to vung lên : " Đi đi thôi. "

Cậu ta không để ý đến việc Hứa Giác không tham gia hoạt động, còn quay ra trêu chọc mọi người : " Ai, Hứa Giác bình thường lợi hại vô cùng nhưng anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân mà ~ "

Tần An Nhiên giả vờ như không nghe thấy những lời này, đi tới hướng cổng. Hứa Giác đi cùng cô.

" Đi bằng gì, anh ấy lái xe hay tôi lái ? " Hứa Giác hỏi.

" Theo ý của anh Dịch Văn, chắc hẳn là tới đón chúng ta. "

Hứa Giác gật đầu.

Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện, cứ như vậy yên lặng không nói gì đi đến cổng trường. Không lâu sau khi liên lạc với Tô Dịch Văn, liền có chiếc xe ô tô màu xám bạc chậm rãi đi đến chỗ họ, biển số xe giống với cái mà Tô Dịch Văn gửi cho cô.

Sau khi Tô Dịch Văn dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, cười với bọn họ, bảo bọn họ lên xe. Tần An Nhìn thấy Từ Uyển ngồi chỗ ghế lái phụ, chào hỏi đơn giản với họ một chút.

Hứa Giác mở cửa xe sau ra, để Tần An Nhiên vào trước, chính mình sau đó cùng ngồi vào.

Tô Dịch Văn khởi động xe, đi tới hướng trung tâm thành phố. Dường như tâm tình anh ấy rất tốt, dọc đường đi liên tục giới thiệu cho bọn họ phong cảnh của thành phố Hoa Quỳnh.

" Nhà ở ven đường kia, có quán nướng biển hiệu màu vàng chữ đỏ ấy đồ ăn rất ngon, được sinh viên Hoa Đại yêu thích vô cùng. Không biết hai người ăn chưa, cháo nhà đó ăn cũng rất ngon. "

" Hai em xem, tòa nhà cao tầng xa xa ở bên trái kia là tòa cao ốc 105 tầng của thành phố Hoa Quỳnh, cũng rất đồ sộ đúng không ? "

" Hiện tại chúng ta đang ở trên cầu lớn, năm đó chính là cầu có chiều ngang lớn nhất trong năm tỉnh Hoa Đông, thời điểm xây dựng có cả Phó thủ tướng đến đây. "

" Hiện tại chúng ta đến trung tâm thành phố, khu CBD* thành phố Hoa Quỳnh vô cùng đắt đỏ đó. Hai người xem ở đây đều là những nhà vô cùng giàu có, có lần anh vô tình đi vào một nhà, vừa thấy đã sợ tới mức chạy nhanh khỏi. "

* CBD là viết tắt từ Central Business District - đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố ( theo https://chaudaiduong.vn/ )

" Anh có thể nói ít đi được hay không ? " Từ Uyển ngồi ở ghế phó lái bỗng nhiên không kiên nhẫn nói ra một câu.

Tô Dịch văn ngừng câu chuyện, nhanh nhìn thoáng qua cô ấy, có chút hoang mang, không rõ chính mình nói gì không đúng.

" Họ ở đây gần một năm rồi, sao lại không biết những điều này chứ. " Từ Uyển không hề nể mặt Tô Dịch Văn.

Tần An Nhiên từ phía sau nhìn thấy sườn mặt cau có cùng khóe miệng rũ xuống của Từ Uyển, cảm thấy dường như cô ấy không được vui vẻ mấy. Hôm nay cô ấy trang điểm, ăn mặc đẹp như ngày đó ở Hiệt Tú. Nhưng trong lòng Tần An Nhiên lại có cảm giác khác thường không giải thích được, Từ Uyển......không giống với lúc còn bé.

Tần An Nhiên , vẫn là muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng, vì thế cười nói : " Kỳ thật tớ không biết cái này. Tuy rằng gần một năm học đại học ở đây, nhưng không biết nhiều về xung quanh, cũng không thường tới thành phố. "

Cô nói xong lại nhìn Hứa Giác một cái, nghĩ anh cũng có thể nói gì đó để Tô Dịch Văn không phải xấu hổ. Ai ngờ Hứa Giác như trước khoanh hai tay, ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, làm bộ dáng lười cử động cũng lười nói chuyện, mọi chuyện đều không liên quan đến mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần An Nhiên thở một hơi, thu hồi tầm mắt. Cũng đúng, Hứa Giác có khi nào " hạ mình " giải vây cho người khác đâu chứ ?

Xe đã đi đến khu trung tâm mua sắm của thành phố, sau khi Tô Dịch Văn đỗ xe ở tầng hầm để xe xong, bốn người đi đến một cửa hàng.

Trên đường đi, Tô Dịch Văn lại vui vẻ trở lại, không thể không nói chuyện được, quay ra hỏi hai người : " Lúc trước hai người tới đây chưa ? "

Kỳ thật, đây là nơi gần chỗ Hứa Giác ở.

Nhưng Hứa Giác không trả lời câu hỏi của anh ấy.

Tần An Nhiên thành thực đáp : " Đã tới rồi ạ. "

" Tới làm những gì vậy ? Liên hoan hay dạo phố cùng bạn bè ? "

Tần An Nhiên trầm mặc một chút, hơi đưa mắt nhìn Hứa Giác, phát hiện anh đang nhìn mình không chớp mắt.

" Đến.....liên hoan ạ. " Tần An Nhiên nhẹ giọng nói, không có nói rõ. Cô nghĩ hai lần tới nhà Hứa Giác kia, miễn cưỡng tính là tới " liên hoan " đi.

" Sinh viên Hoa Đại có thường xuyên tới đây liên hoan không ? " Tô Dịch Văn nghĩ hiện tại nhiều sinh viên tiêu tiền như nước.

Tần An Nhiên xua tay cười nói : " Không ạ, nơi này rất nhiều đồ đắt, nên họ không thường xuyên tới đâu ạ. "

Cô nói xong nhìn các cửa hàng xung quanh một vòng, nơi này là nơi phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, gần như đều là những cửa hàng đắt tiền. Cho nên, kỳ thật trừ hai lần tới nhà Hứa Giác chính cô cũng chưa từng tới đây.

Tô Dịch Văn chọn một nhà ăn, bốn người cùng đi vào. Chỗ ngồi đương nhiên là Tô Dịch Văn cùng Từ Uyển ngồi một bên, Tần An Nhiên cùng Hứa Giác ngồi bên kia.

Đây là nhà hàng tư nhân* ở thành phố Hoa Quỳnh, Tô Dịch Văn nhiệt tình bảo Tần An Nhiên cùng Hứa Giác gọi món.

* Nhà hàng tư nhân à hoạt động " quy mô nhỏ với các đầu lành nghề trong khu dân cư hoặc tòa nhà văn phòng.

Hứa Giác cầm lấy thực đơn, như thường lệ xem , trực tiếp nói : " Cá hầm ớt. "

Tần An Nhiên nghe xong, khẽ mím môi, không để lộ cảm xúc gì. Cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, nhưng cô cũng không biết nên ăn món nào.

Tô Dịch Văn chỉ đến bên phải phía trên là phần giới những món đặc sắc, đề nghị nói : " Người ở Hoa Quỳnh thích ăn cháo, món cháo ở đây ăn cũng rất ngon, chúng ta mỗi người gọi một bát nếm thử nhé ? Dù sao cũng cần một lúc nữa đồ ăn mới được bày lên. "

" Được ạ. " Tần An Nhiên cười khẽ một chút, nhẹ nhàng buông thực đơn xuống.

Sau khi gọi món xong, mọi người chờ đợi và nói chuyện phiếm. Không lâu sau, phần cháo đã gọi được mang lên. Tổng cộng 4 bát, mỗi bát là một loại khác nhau.

Tô Dịch Văn ra hiệu để Tần An Nhiên chọn trước, nhìn xem thích ăn loại nào.

Hứa Giác trực tiếp đưa tay cầm lấy bát cháo bí đỏ hạt . Tần An Nhiên nhìn động tác của anh, giật mình, lại bình tĩnh hạ mắt xuống.

Hứa Giác dùng thìa khuấy một chút để bớt nóng, cúi đầu ăn một thìa.

" Thế nào ? Không tệ lắm chứ, món cháo này ngon lắm đó. " Tô Dịch Văn tràn đầy mong chờ hỏi anh.

Hứa Giác nuốt một chút, giọng điệu thản nhiên : " Không ngon bằng Tần An Nhiên làm. "

Vẻ mặt anh tự nhiên, nói như thể không có gì to tác cả.

Nhưng cô nghe vậy, dừng khuấy cháo một chút. Cái muỗi nhẹ nhàng gõ vào bát, phát ra tiếng động.

Tô Dịch Văn cùng Từ Uyển sửng sốt một chút, sau đó Tô Dịch Văn vui vẻ hỏi han : "Em đã ăn cháo bí đỏ hạt kê An Nhiên làm rồi hả ? "

" Ừ. "

" Tay nghề An Nhiên tốt như vậy sao. Khi nào thì cùng làm cho chúng ta nếm thử nhé ? " Tô Dịch Văn cười hì hì nói giỡn " Quen nhau nhiều năm như vậy rồi, em cũng không thiên vị như vậy đó. "

Tần An Nhiên không có cách khác, chỉ đành gật đầu, miễn cưỡng nói : " Được ạ. "

" Nấu ngon như vậy, về sau khẳng định sẽ rất tốt. " Tô Dịch Văn tiếp tục khích lệ nói, bỗng nhiên lại hỏi " An Nhiên đã yêu đương chưa ? "

Vấn đề này làm cô có chút bất ngờ, tay cầm chặt thìa, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Cô nhìn thoáng qua Hứa Giác, đối phương chuyên chú ăn cháo, dường như không để ý tới tầm mắt của cô.

Sau một lúc lâu cô mới nói : " Không có ạ. "

Tô Dịch Văn " Ồ " một tiếng, lại chuyển hướng hỏi Hứa Giác : " Vậy Hứa Giác thì sao ? "

Hứa Giác nghe được câu hỏi, ngừng tay lại, khẽ cười một tiếng mang theo chút tự giễu, cố ý kéo dài nói : " Thật ra tôi đang nghĩ tới. "

" Ồ, em muốn thì cũng đơn giản, nhất định là có nhiều người để ý em. " Tô Dịch Văn cười ha ha một tiếng, anh ấy nghĩ là Hứa Giác nói giỡn.

Hứa Giác không đáp lại.

Trùng hợp lúc này những món chính lần được mang lên, lực chú ý của Tô Dịch Văn lại rời đi chỗ khác, cũng không tiếp tục hỏi chuyện này, bắt đầu nhiệt tình bảo mọi người dùng bữa.

Đang ăn cơm. Tần An Nhiên muốn đi vệ sinh. Sau khi đi ra từ buồng vệ sinh, cô xoay tay cầm vòi nước để rửa tay.

Bỗng nhiên, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, cô ngẩng đầu, Từ Uyển đi đến.

Tần An Nhiên cười với cô ấy, lại cúi đầu, cầm xà phòng xoa hai tay.

Từ Uyển không có đi tới buồng vệ sinh, mà đi thẳng tới chỗ Tần An Nhiên.

" Cậu tới để rửa tay hả ? " Tần An Nhiên nói xong đứng sang bên cạnh.

" An Nhiên, Hứa Giác thích cậu đúng không ? " Từ Uyển đi từng bước về phía trước, nói thẳng vào vấn đề. Khuôn mặt nghiêm túc của cô ấy không mang theo biểu cảm gì khác.

Bị hỏi thẳng ra như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng sửng sốt, tay cũng dừng lại. Cô bỗng nhiên có chút bối rối, không ngờ Từ Uyển đã nhìn ra. Thoáng chốc lại có chút xấu hổ, cô không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn bộ dáng của cô, Từ Uyển còn tiếp tục nói, trong giọng nói mang theo sự cứng nhắc : " Nếu cậu không thích cậu ấy, thì tốt nhất đừng bám víu lấy cậu ấy, trực tiếp bỏ hy vọng của cậu ấy đi. "

Cô ấy dừng một chút, tiếp tục nói, giọng nói không mang theo sự chế nhạo nhưng cũng rất sắc bén : " Bằng không, sẽ khiến người khác cảm thấy như g*i đi*m. "

Tần An Nhiên nghe thấy câu cuối cùng, bỗng nhiên ngẩng đầu, giật mình không biết nên phản ứng gì. Vòi nước vẫn đang mở, nước vẫn tiếp tục chảy như cũ, tràn ra cả bàn tay cô, cái lạnh từ ngón tay lan đến cả trái tim.

Cô nghĩ tới Từ Uyển có thể dùng từ này để hình dung cô. Cô chưa từng bị nói như vậy.

Ánh mắt cô bình tĩnh đánh giá khuôn mặt của Từ Uyển. Khuôn mặt này, không quá khác so với trước đây, nhưng lại không thể nhìn thấy những đường nét của ngày xưa. Quả thực, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Tần An Nhiên cũng không biết mình ra khỏi nhà vệ sinh như nào, chỉ cảm thấy đầu ong ong. Cả bữa ăn cô đều cảm thấy không ngon miệng.

Buổi tối trở về, Tô Dịch Văn đưa Tần An Nhạc và Hứa Giác đến trước cổng trường, hai người cùng nhau đi bộ vào.

Đèn đường khiến bóng của hai người trở nên nhỏ và dài hơn, xung quanh không có nhiều người lắm. Gần tới ngày hè, có vài con muỗi vây quanh ngọn đèn.

Cuối cùng cũng tới ký túc xá của Tần An Nhiên.

" Cậu lên trước đi. " Hứa Giác đứng đối diện cô nói.

Tần An Nhiên không di chuyển, ở nơi anh không thấy cô nắm tay thật chặt khiến bản thân mình đau.

Thật lâu sau, cô rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói hơi khàn, âm thanh yếu ớt " Hứa Giác. "

Tầm mắt của cô vẫn dừng trên mặt đất, không nhìn anh. Nhưng cô có cảm thấy rõ ràng ánh mắt của đối phương đang đặt trên người cô, anh đợi cô nói câu tiếp theo.

Tần An Nhiên trầm mặc một lát, rốt cuộc mới nói ra : " Tôi cảm thấy..... Chúng ta không cần liên lạc nữa. "

" Vì sao ? " Giọng Hứa Giác vẫn như bình thường, không nghe được cảm xúc gì.

Kỳ thật không phải vì Từ Uyển nói vậy, mà do chính cô cảm thấy không tiếp tục tạo thêm hi vọng cho Hứa Giác.

Cô sợ Hứa Giác càng lún càng sâu, chính mình cũng càng lún càng sâu. Cho nên nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cô phải liều mạng thoát khỏi.

Cô đồng ý với mẹ Hứa Giác, cũng là nhắc nhở bản thân mình không thể cản trở Hứa Giác, cô không thể để mọi thứ trở nên vô ích được.