Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 33 : Lê hấp đường phèn




Tần An Nhiên đã được nhận công việc bán thời gian tại trung tâm đào tạo.

Nhờ việc dạy kèm một với một, cô tính mỗi giờ được 100, dạy 3 tiếng vào mỗi thứ 7 và chủ nhật, một tháng sẽ được 2400. Như vậy cũng đủ một tháng sinh hoạt của cô, còn có thể tiết kiệm dùng cho những việc khác.

Buổi chiều chủ nhật, Tần An Nhiên đến trung tâm sớm, hôm nay cô sẽ gặp một học sinh mới.

Phòng phụ đạo là một phòng đơn trong trung tâm. Không gian rộng khoảng 5m2, bên trong được trang bị một cái máy tính cùng một cái bàn đơn giản. Cửa được làm bằng kính, nhưng cách âm khá tốt, mọi thứ đều không tồi.

Một lát sau, cửa được đẩy ra.

Tần An Nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ tới là Hứa Giác. Cậu mặc quần áo đơn giản, trên lưng đeo cặp sách.

Cô có chút ngạc nhiên : "Sao cậu lại tới đây?"

Hứa Giác trả lời : " Học bổ túc."

Tần An Nhiên suy nghĩ rồi cầm tờ thông tin của bạn học sinh ở trước mặt, trong bản ghi chép đối phương yêu cầu rõ ràng : Đại học Hoa Quỳnh, có trình độ tốt, có kiên nhẫn ; năm nhất, là người mới vào, tốt nhất là thành tích trên 110, trình độ kém thì còn dạy cái gì.

........

Lúc đó cô còn muốn hỏi ai lại nhiều chuyện như vậy, nếu là cậu thì cũng không quá ngạc nhiên.

Nhưng cô vẫn không hiểu, vì thể lại hỏi : " Sao cậu còn cần học thêm Tiếng Anh?"

"Tiếng Anh của tôi vấn bình thường." Hứa Giác tự nhiên nói. Cậu đã đem balo của mình đặt trên bàn, sau đó thản nhiên ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, hai chân dài ở dưới bàn duỗi về phía trước.

Tần An Nhiên nhíu mày, thi vào đại học là thủ khoa mà còn nói Tiếng Anh của bản thân bình thường.

Hứa Giác nhìn vẻ mặt của cô, đứng thẳng dậy, giọng điệu nghiêm túc nói thêm : " Do phần nói của tôi không tốt, điểm TOEFl lần trước cũng không đạt tiêu chuẩn, cho nên vẫn là muốn đi học thêm."

Sau đó, cậu chỉ vào điểm thi trong bản thông tin. Tần An Nhiên cúi đầu nhìn, tổng điểm TOEFL của Hứa Giác là 101, không thể tính là kém, nhưng phần nói chỉ có 19. Nếu dùng số điểm này để nộp hồ sơ vào một trường nổi tiếng của nước ngoài thì thực sự không ổn.

Tần An Nhiên nghe xong cũng không nói thêm gì nữa. Nếu cô được sắp xếp để bổ túc cho cậu, thì cứ vậy làm thôi. Phần nói của cô vô cùng tốt, bởi vì thích xem các chương trình của Mỹ , cấp 2 tham gia thuyết trình Tiếng Anh, cho nên thường ngày cô rất chịu khó luyện tập. Cuộc thi TOEFl lần trước, phần nói của cô là 25.

Dù sao thì năm lớp 10 cô cũng đã dạy kèm cậu, phong thuỷ thay phiên chuyển *, dạy kèm lần nữa cho cậu, cũng không có vấn đề gì.

* : cả đời này không thể mãi thuận buồm xuôi gió.

Vì thế, cô lấy ra đề cương đã chuẩn bị : "Đầu tiên tôi sẽ giải thích cho cậu những phần quan trọng trong phần nói của TOEFL."

Hứa Giác gật đầu.

Nói một hồi, Hứa Giác bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi : " Cậu dạy bao nhiêu buổi một ngày?"

"Nửa ngày thứ 7 và nửa ngày chủ nhật, làm sao vậy?"

" Giọng cậu có chút khàn."

"Ừ." Tần An Nhiên đưa tay sờ cổ của mình, họ nhe hai tiếng, cười nói : "Không có cách nào khác, kiếm tiền cũng không dễ dàng mà."

Dạy nửa ngày hôm qua, cô dạy rất nghiêm túc và có trách nghiệm, hơn nữa chưa thích ứng được với việc nói chuyện liên tục như vậy cho nên giọng nói quả thật có chút khàn . Bất quá cô cũng không quá để ý, chỉ nghĩ bình thường nghỉ ngơi nhiều là được.

Đang chuẩn bị giảng tiếp, Hứa Giác bỗng nhiên nói : " Tôi sẽ làm đề trước đi."

Tần An Nhiên không nghĩ tới cậu sẽ đưa ra ý này, giải thích : " Đề cậu có thể về nhà hãng làm, thời gian hiện tại quý giá, nên....."

"Chính là hiện tại tôi muốn làm bài." Hứa Giác nói xong mở đề thi trong máy tính ra "Đột nhiên muốn làm đề không chịu được."

Tần An Nhiên hết cách, dù sao khách hàng cũng là thượng đế, đành để cậu tuỳ ý, vừa lúc mình có thể giữ giọng một chút.

Cô đến máy lấy nước tự động lấy cốc dùng một lần để uống, đứng một bên yên lặng nhìn cậu làm bài.

Hứa Giác vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Góc nghiêng, sống mũi cùng lông mày rõ nét, lông mi dày và dài càng làm nổi bật con ngươi đen láy. Qua quãng thời gian quân huấn nên da cậu đã trắng lại một ít, dưới ánh đèn sáng trắng, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên hời hợt.

Tay cậu cầm chuột, luôn chuyển động, nhấp chuột rồi hoàn thành đề.Ngón tay thon dài cùng xương khớp rõ ràng, động tác lưu loát nhanh gọn.

Tần An Nhiên cũng ngồi ở một bên, đến gần nhìn chằm chằm cậu giải đề. Màn hình ở bên kia của cậu, cho nên cô không tự chủ được nghiêng nửa người bên, đến gần chỗ cậu. Chính mình cũng không ý thức được, khoảng cách giữa hai người đã trở nên rất hẹp, trong không gian nhỏ này, hơi thở của hai người càng rõ ràng.

Một lát sau, dường như Hứa Giác không được tự nhiên lắm. Yết hầu tự nhiên chuyển động , bỗng nhiên mở miệng nói : " Này, cậu tránh xa tôi ra một chút."

" Hả?" Tần An Nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.

" Tôi không làm nổi nữa." Hứa Giác nhìn sang chỗ khác.

" Vì sao chứ? " Tần An Nhiên cảm thấy khó hiểu.

Hứa Giác tạm dừng vài giây, chậm rãi nói : " Mùi trên người cậu rất thơm."

"............."

Tần An Nhiên không nghĩ tới là vì lý do này. Cô cũng chưa từng dùng nước hoa nha ! Cô nhíu mày, nghi hoặc cầm tay áo ngửi một chút, có mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi, là mùi bột giặt thường ngày của cô.

Nhưng có thể nam sinh không ngửi nổi mùi như này đi, mà Hứa Giác vừa lúc lại là nam sinh thận trọng, thích coi trọng những chi tiết nhỏ.

Vì thế cô kéo ghế về sau, mở rộng khoảng cách giữa hai người. Sau đó bảo cậu tiếp tục làm bài, đưa tay nâng cằm tiếp tục xem.

Nhưng Hứa Giác vẫn không làm gì như cũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên : " Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm."

" Vì sao?"

" Tôi ngại."

"............"

Người này da mặt dày như vậy, sao lại có thể thẹn thùng được ?

Tần An Nhiên biết một ngày cậu rất nhiều chuyện, nhưng không nghĩ tới cậu lại nhiều chuyện như vậy.

Nhưng khách hàng là thượng đế. Cô không so đo với cậu, dứt khoát lấy một quyển sách ra, tạm thời đặt bên mình đọc.

Giữa chừng, tầm mắt Hứa Giác không tự chủ được mà liếc về phía Tần An nhiên. Cô cúi đầu xuống, theo góc độ của cậu có thể nhìn thấy vầng trán thanh tú trắng bóng cùng với khoé mắt trong véo hơi nhíu lại, bởi vì vừa mới uống nước nên môi cô vừa đỏ vừa căng mọng.

Hứa Giác cố gắng bình tĩnh lại, thu hồi tầm mắt tiếp tục làm đề.

Trong 3 giờ kiếm tiền này, Tần An Nhiên dành thời gian đọc sách nên cô đột nhiên cảm thấy kiếm được số tiền này làm cô rất nhẹ nhõm.

Tuần tiếp theo, Hứa Giác theo thường lệ đến học.

Tần An Nhiên đang chuẩn bị bắt đầu luyện phần nói cùng với cậu, Hứa Giác bỗng nhiên lấy một cái bình thuỷ tinh mới từ trong cặp ra, bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt.

" Tặng này." Cậu đưa cái bình tới trước mặt Tần An Nhiên.

" Đây là cái gì?"

" Lê hấp đường phèn." Hứa Giác nói xong lại bổ sung một câu " Cái bình này là mới mua."

" Cho tôi ư? "

" Ừ. Cái bình của cậu không phải vỡ rồi sao. "

" Ừ, tôi còn tính vào ngày 11-11* mua một cái mới."

* Là lễ hội mua sắm, có những chương trình khuyến mãi. An Nhiên muốn mua vào thời điểm đó cho rẻ.

" Cái này giống với cái cũ của cậu."

Tần An Nhiên cầm lấy bình đánh giá một lúc, quả thật là giống với cái bình cũ, nhãn hiệu cùng loại, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.

Sau đó cô lắc lắc chất lỏng trong bình : " Đây là đồ uống gì? "

Cô nhìn thấy bên trong bình vẫn còn có thứ gì đó như bông.

" Lê hấp đường phèn, giúp bảo vệ giọng." Hứa Giác nhẹ giọng nói, cố gắng ra vẻ như thường " Cậu uống thử xem."

Tần An Nhiên nửa tin nửa ngở mờ nắp ra, uống một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt thanh ngon miệng, vị ngọt vừa đủ, không quá nhiều đường làm ngấy, lại vừa miệng, quả thật cũng không tệ lắm. Cổ họng vốn có chút ngứa, uống vào dường như đã thoải mái hơn.

" Cậu mua ở đâu vậy?" Cô hỏi, sau đó lại uống một hớp lớn.

Hứa Giác nhìn cô : " Là tôi tự làm."

" Cậu tự làm?" Tần An Nhiên giật mình, lại nhìn cái bình trong tay " Cậu còn có thể tự làm... Không đúng, cậu làm ở đâu?"

Ngay sau đó cô quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Giác, hơi nheo mắt lại suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc " Cậu ở ký túc xá vi phạm nội quy sử dụng đồ điện?"

Hứa Giác không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của cô là như vậy, cạn lời : "Nhà tôi lúc trước có mua một căn ở thành phố Hoa Quỳnh, có phòng bếp."

Tần An Nhiên nhớ tới thời điểm học lớp 10 có nghe dì cả nói về chuyện mẹ Hứa Giác mua một căn nhà và một cửa hàng ở thành phố Hoa Quỳnh, nghĩ chắc là trong hơn ba năm này đã đưa mua và được trang trí lại rồi.

" Ồ, như vậy à." Cô đem bình đặt trên bàn, nắp lại, nói cảm ơn với Hứa Giác " Cảm ơn nhé, tôi sẽ trừ vào tiền học phí."

Hứa Giác nhìn cô một cái, không nói gì thêm.

Tần An Nhiên cũng không nói chuyện phiếm cùng cậu nữa, lần trước đã lãng phí quá nhiều thời gian như vậy rồi, lần này cô nhanh chóng giải thích những kỹ năng cần trong phần nói của bài kiểm tra TOEFL rồi tiến hành giảng giải. Sau đó hai người tập luyện một chút, cô giúp Hứa Giác sửa phát âm.

Sau khi học bổ túc kết thúc, đối với lần phụ đạo này Tần An Nhiên cảm thấy tràn đầy thành tựu. Lần trước trong 3 tiếng này Hứa Giác làm đề, tuy rằng là tự cậu yêu cầu, nhưng cô vẫn cảm thấy băn khoăn trong lòng. Dù sao thì vẫn là thu tiền tính theo thời gian, tuy rằng nhà cậu không cần chút tiền ấy, nhưng tóm lại cũng không thể làm phí phạm được.

Tần An Nhiên cũng không có tiết dạy sau, hai người cùng ngồi tàu điện ngầm về trường học.

Khi gần tối, chân trời chỉ còn lại một vệt đỏ rực, hoàng hôn dần dần xuất hiện khắp nơi, mùi hoa quế nhàn nhạt ở xa xa bay giữa không trung.

Hai người đi cùng nhau trên đường lớn của khuôn viên trường. Đầu thu lá rơi bên đường làm cảnh đẹp hơn, từng bước đi đều có tiếng lá rơi xào xạc.

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Tần An Nhiên reo, cô lấy ra , là Khúc Sam Sam.

" An Nhiên, cậu về rồi sao?" Giọng nói của Khúc Sam Sam từ bên khác truyền đến.

" Ừ, đã vào trường rồi."

" Vậy là tốt rồi. Cậu chưa quên cái buổi tối gặp mặt hữu nghị tớ bảo ấy chứ? Cậu đi ăn cơm trước đi, tớ ở xã đoàn còn có có chút việc, sau đó 8h tối hai chúng ta gặp tại cửa trung tâm hoạt động."

" Buổi gặp mặt hữu nghị ? Là tối nay sao?" Tần An Nhiên hoàn toàn đem việc này để ra sau đầu. Thời điểm Khúc Sam Sam nói lần trước ở ký túc xá, cũng không nói thời gian cụ thể. Cô đột nhiên có chút hối hận vì đáp ứng, bởi vì giờ cô quá mệt mỏi, thật sự không muốn tham gia gặp mặt hữu nghị gì đó.

Nghe cô nói vậy, Hứa Giác bỗng nhiên đưa tầm mắt qua đây, môi mím chặt, nhìn thẳng vào cô.

Tần An Nhiên không chú ý tới vẻ mặt của cậu, còn đang lo vắt óc suy nghĩ nên từ chối như nào.

Khuyên mãi Khúc Sam Sam mới đồng ý cùng cô tham gia lần sau, lần này tạm thời quên đi. Dù sao hoạt động của cô ấy bên xã đoàn cũng không biết bao giờ mới xong.

Tần An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cất điện thoại đi.

Mới vừa bỏ điện thoại vào trong túi, chợt nghe thấy giọng Hứa Giác, mang theo chút lạnh lẽo :" Cậu đi đến buổi gặp mặt hữu nghị?"

Tần An Nhiên quay đầu, thấy cậu chau mày nhìn chằm chằm vào mình, con người đen âm trầm mà thâm thuý.

Cô bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, có chút không hiểu : "Vì sao không được..........."

Hứa Giác hít một hơi, hạ giọng : " Cậu không phải không muốn yêu đương sao?"

" Tôi nói vậy khi nào ?"

Hứa Giác không trả lời cô.

Tần An Nhiên nghĩ rồi nói : " Đó là trung học. Tháng 10 tôi lập tức liền tròn 18 tuổi, đều đã trưởng thành, vì sao không thể chứ?"

Vừa dứt lời, Hứa Giác từng bước đi về phía trước, trực tiếp chắn trước mặt cô, vẻ mặt như như muốn dò hỏi : "Cho nên hiện tại là cậu chuẩn bị yêu đương?"

" Ừ." Tần An Nhiên gật đầu.

Nghe được câu trả lời của cô, vẻ mặt Hứa Giác có chút thay đổi, mắt đào hơi cong lên, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó.

" Ôi, tuột dây giày." Đột nhiên Tần An Nhiên cảm giác giẫm lên gì đó vậy, thiếu chút nữa ngã về phía trước.

Vì thế, cô ngồi xổm xuống.

Hứa Giác lùi ra sau 2 bước, thuận thế tựa vào lan can phía sau, bình tĩnh chờ cô.

Tần An Nhiên vừa mới buộc dây giày xong đứng lên, bỗng nhiên giữa bọn họ có một nam sinh đi ngang qua không ngừng quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Cậu ta đánh giá mặt của Tần An Nhiên một lúc, chần chừ hỏi : " Bạn học, cậu có phải là nữ sinh lên chơi vòng thứ nhất của trò chơi trong cuộc gặp mặt sinh viên phá băng lần trước không?"

Tần An Nhiên có chút kinh ngạc, vẫn là gật đầu.

" Tớ có thể.... lưu phương thức liên lạc của cậu không?" Nam sinh kia gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng nói.

Tần An Nhiên chần chừ, cô cảm thấy đối phương có chút thô lỗ, nhưng không có cự tuyệt.

Lúc này Hứa Giác tiến lên, giọng lạnh như băng " Nếu không thì lưu của tôi đi."

" Hả?" Nam sinh kia vừa rồi cùng không chú ý tới Hứa Giác ở kia, quay đầu nhìn cậu, không biết vì sao cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

" Tôi cảm thấy có chút hứng thú với nam sinh." Hứa Giác cười như không cười, trong giọng nói lại không có chút vui vẻ.

Tên nam sinh kia nghe xong lời này, rõ ràng là hoảng sợ không kịp phòng bị. Nhưng cậu ta nhìn Hứa Giác một lúc, thế nhưng còn do dự,...........

Nhưng lúc sau, không biết điều gì khiến cậu ta từ bỏ, vẫn là lịch sự từ bỏ và tránh đi, cũng không có tâm tình lại hỏi phương thức liên hệ của Tần An Nhiên.

Nhìn thấy bóng dáng nam sinh kia rời đi, đột nhiên Hứa Giác nói một câu : " Sao cậu lại được nhiều nam sinh thích như vậy?"

Là giọng điệu oán giận, khuôn mặt thể hiện rõ sự tức giận.

Nhưng lời này Tần An Nhiên thật là không biết trả lời ra sao.

Một lúc sau, Hứa Giác thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô : " Cậu vừa rồi sẽ không thật sự muốn đưa phương thức liên lạc đi?"

Người này quản nhiều quá đi. Tần An Nhiên mắng thầm trong lòng.

Đột nhiên, không biết vì sao trong đầu cô hiện ra suy nghĩ muốn đùa cậu, cô không nhịn được muốn chọc cậu.

Cô ngẩng đầu, khoé mắt cong lên, trên mặt hiện lên sự vui vẻ : " Cậu vừa rồi không phải là ghen tị đấy chứ?"

Hứa Giác không có lập tức trả lời, trầm mặc hai giây. Hạ mắt nhìn cô, đôi mắt đen như mực sơn mài dường như hoà vào cùng trời đêm, vẫn không thể che lấp được cảm xúc mãnh liệt trong mắt cậu.

Hoàng hôn dần buông xuống, bóng cây loang lổ, gió thổi qua. Mọi thứ xa xa đều mơ hồ, xung quanh không có một tiếng động.

Tần An Nhiên nghe thấy rõ ràng lời nói của cậu, cùng tiếng gió, từng chữ từng chữ đều lọt vào tai cô :

" Vậy thì sao ? "