6
Ngày hè năm mười ba tuổi ấy, tôi cũng không nhớ rõ rạp chiếu phim ngoài trời đến cùng đã chiếu phim gì.
Tôi chỉ còn nhớ rằng khi ấy có rất nhiều người, vô cùng chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Chị Dương Hoan mặc một chiếc váy hoa nhí, mua nước ngọt và còn dẫn cả tôi với Dương Tiếu đi ăn mì lạnh cuộn.
Tôi thật sự rất vui vẻ, thị trấn là nơi xa nhất mà tôi đã từng đi, lần đầu tiên được ăn mì lạnh cuộn chính là do chị Dương Hoan mua từ trên thị trấn về.
Mới đầu tôi không dám ăn, chỉ cầm trên tay nhìn chòng chọc vào nó. Dương Tiếu thấy vậy liền hù dọa tôi: "Mày đừng có ăn, bên trong có cức đó."
Tôi bị lời anh nói làm giật nảy cả mình, chị Dương Hoan không nhịn được mà đánh anh một cái: "Dương Tiếu! Em nói bậy bạ gì đó, có thấy gớm không hả!"
Tôi phản ứng lại ngay, hung hăng cắn một miếng, quay ra kêu la với anh bằng cái miệng đầy ắp đồ ăn: "Có cức em cũng ăn, em thích ăn cức đấy! Ai cần anh lo!"
Dương Tiếu lập tức sững sờ, sau đó không nghẹn lại được mà phì cười.
Chị Dương Hoan cũng cười, sau đó trở tay vỗ cho tôi một cái: "Hai đứa bây đủ rồi đó, có thấy mắc ói không hả."
Thẳng thắn mà nói thì mặc dù gã Dương Tiếu này luôn nhìn tôi không vừa mắt nhưng anh lại vô cùng có nghĩa khí.
Năm tôi học lớp bảy thì anh học lớp tám, hai chúng tôi học chung một trường.
Có lần tôi gặp phải một tên côn đồ đã bỏ học ngay trước cổng trường, tên đó nói muốn làm bạn bè với tôi, muốn dẫn tôi lên thị trấn chơi. Tôi sợ hãi cực kỳ, cũng may là lúc đó Dương Tiếu đi đến giơ tay kéo tôi ra sau lưng, anh nói: "Nó không đi, nó phải về nhà làm bài tập với tao rồi."
Lúc tôi bị anh túm về, mặt mũi sợ hãi đến nỗi tái nhợt.
Dương Tiếu vẫn bày ra khuôn mắt thúi hoắc đó với tôi, nhưng sau khi đưa tôi đến cửa nhà thì lại nói: "Sau này tan học thì về nhà với anh."
Thành tích học tập của tôi và Dương Tiếu đều rất tốt, đều đứng top đầu trong lớp. Nhưng cha mẹ tôi nói cùng lắm thì cũng chỉ cho tôi học xong cấp hai thôi. Con gái con đứa biết chữ là được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả chồng sinh con.
Bọn họ kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, phải tiêu hết vào người em trai thì mới coi là không bị lỗ.
Nếu thành tích học tập của em trai tốt thì có thể tiếp tục học lên, thành tích không tốt thì tương lai vào trường dạy nghề học. Bọn họ sẽ lo lắng che chở cho nó, phụ trách với nó đến cùng.
Cha mẹ tôi cũng bất công như rất nhiều đôi cha mẹ khác, sẽ đánh mắng tôi vì nó, khiến tôi chịu đựng vô số tủi thân.
Lòng tôi cũng từng có bất mãn và oán hận. Nhưng mỗi lần nhìn bọn họ cầm bánh bao dưa muối đi tới xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi gia súc, phải làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ thì rốt cuộc lại mau chóng cho qua.
Thôi bỏ đi, bỏ đi.
Thương yêu em trai hơn là chuyện quá bình thường mà, gia đình nào mà chẳng như thế. Chúng tôi bị tẩy não từ ngày còn bé, bất tri bất giác đã thừa nhận quy tắc kia từ lâu.
Quy tắc đó chính là đàn ông con trai đội trời đạp đất, tôi phải tự nguyện trở thành bàn đạp của em trai. Đồng tâm hiệp lực với cha mẹ, cùng nhau nâng đỡ nó lên thật cao. Cho dù sau này kết hôn rồi cũng phải trở thành chất dinh dưỡng mà nó có thể tùy thời hấp thu, nó là hy vọng của nhà chúng tôi, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường.
Hơn nữa nó còn là chỗ dựa bên nhà mẹ đẻ để sau này tôi không bị nhà chồng xem thường.
C h ế t tiệt! Mặc dù lúc đó trong lòng tôi có bất mãn, có oán hận nhưng sâu bên trong suy nghĩ cũng đã thừa nhận cách nói này rồi.
Ngày mới mười ba tuổi đầu óc của tôi đã bị tẩy rửa hoàn toàn như thế đấy.
Có lẽ lần đầu tiên tôi sinh ra suy nghĩ phản kháng là vào đêm mà chúng tôi xem hết bộ phim ở rạp chiếu ngoài trời, tôi ngủ lại ở nhà Dương Tiếu, nằm chung một giường với chị Dương Hoan.
Chị Dương Hoan biết thành tích học tập của tôi rất tốt nên chị ấy đã cho tôi xem một bức thư. Đó là thư mà người bạn tên Nhạn Tử từng ngồi cùng bàn hồi cấp hai với chị ấy gửi về.
Nhạn Tử là cô gái duy nhất ở vùng lân cận thôn làng của tôi có thể thi lên đại học.
Không những là thành tích học tập của cô ấy rất tốt mà vận may cũng không hề kém tí nào. Lúc vừa sinh ra cô ấy đã bị cha mẹ đưa cho cô của mình, cô của cô ấy thương yêu cô ấy như con ruột, trong nhà cũng có tiền nên luôn chu cấp đầy đủ cho cô ấy đi học.
Sau khi lên đại học cô ấy viết cho chị Dương Hoan một bức thư, trong thư có một tấm bưu thiếp, là quang cảnh dòng sông ở thành phố lớn, bên kia bờ có những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn.
Trong thư miêu tả về trường đại học và khát khao đối với tương lai đã khiến chúng tôi vô cùng xúc động.
Chị Dương Hoan nói, Thúy Thúy, em phải học cho giỏi, sau này thi lên đại học rồi cũng có thể bay ra ngoài giống như Nhạn Tử, sẽ có một cuộc đời rộng lớn hơn.
Tôi nói, em có thể làm được sao? Cha mẹ em chỉ cho em học hết cấp hai thôi.
Chị Dương Hoan suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Nếu em có thể thi được vào top ba toàn huyện thì sẽ được miễn toàn bộ học phí. Đến lúc đó nhà trường nhất định sẽ khuyên cha mẹ em để em tiếp tục đi học, vậy là có hy vọng rồi."
"Top ba cả huyện khó quá, ở trong lớp em mới đứng thứ tư thôi à."
"Đừng nản, bây giờ em cố gắng thì vẫn còn cơ hội mà."
"Nói thì dễ chứ làm thì còn khó hơn bay lên trời nữa."
"Thần Châu số 5 vừa mới cất cánh bay vào vũ trụ mà giờ em còn ở đây kêu la khó lên trời?"
"Em đâu có phải Thần Châu số 5, trên mông cũng không gắn hai ngọn lửa như thế."
"Thành tích của Dương Tiếu không tệ, em không hiểu chỗ nào thì cứ tới hỏi nó."
"Hừ, anh ấy sẽ không phản ứng em đâu, anh ấy phiền em nhất luôn ấy!"
"Ai bảo em thế, hôm trước chị với nó mua hạt dưa ở chợ, Dương Tiếu còn nói mua thêm ít vị sốt gà, em thích ăn cái đó."
"Không thể nào! Chị lừa em!"
"Thật mà, nó nói đấy."
"Chị nói lại em nghe lúc đấy anh ấy nói thế nào."
"...."
"Chị nói đi!"
"Nó nói mua ít vị cức gà về, có người thích ăn cức..."