Vũng Nước Đục

Chương 44




Biểu cảm muốn hóng hớt của Hồ Ly quá mức rõ ràng, đi kèm với mái tóc đỏ rực của cô nàng trông quả thật rất giống loài động vật hồ ly.

Tôi né tránh ánh mắt của cô nàng, "Cô thích hóng chuyện của anh ấy vậy thì chắc cô biết quan hệ giữa hai chúng tôi không tốt mấy nhỉ."

Cô nàng nhướng mày, "Cậu đang muốn vỡ nợ đúng không? Qua cầu rút ván, tôi với cậu chọc boss lớn tức gần chết rồi đến khi tôi thất nghiệp lưu lạc đầu đường thì cậu lại bảo là không quen tôi."

Mặc dù trong lòng tôi đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị cô nàng chọc cười.

"Tiểu thiếu gia à, Châu tổng đến rồi. Tôi rút lui đây, tôi vẫn chưa muốn bị thất nghiệp đâu." Hồ Ly đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Tôi còn tưởng lá gan cô nàng lớn lắm, dám cười đùa với tôi trong khi Châu Bạc Tân đang nhìn, kết quả Châu Bạc Tân đi sang bên đây vẫn dọa cô nàng cứng đờ cả người. Thật ra tôi cũng không đỡ hơn là bao, quả thực không có tư cách để chê cười cô nàng.
"Chúc cậu bình yên."

Cô nàng không đợi tôi đáp lời, chớp chớp đôi mắt hồ ly rồi nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất rời khỏi ghế, lúc sắp đi còn cụng nhẹ miệng ly vào miệng ly của tôi, cánh tay mảnh khảnh buông xuống, rượu bị ánh đèn khúc xạ đến chói mắt cũng nghiêng về phía tôi, dáng vẻ như đang rủ lòng thương xót cho một người theo đuổi. Đm! Tôi cũng chẳng có ngu, tất nhiên tôi hiểu cô nàng có ý gì, cô nàng chạy lấy thân xong còn vứt thêm tội trạng cho tôi.

Mặc dù tôi biết cô nàng rất thông minh, chắc chắn là vì muốn giúp đỡ tôi.

Nhưng tôi khẳng định cô nàng đã tự mình ảo tưởng ra sai kịch bản rồi, giữa tôi và Châu Bạc Tân không cần thêm chất xúc tác gì nữa.

Chúng tôi đã đốt lên rồi, phản ứng rất kịch liệt, tác dụng chậm cực kỳ lớn và bây giờ chỉ còn lại tàn dư thường xuyên rung động vài cái.
Tôi bị bao phủ trong hơi thở quen thuộc.

Trái tim đập kịch liệt như thể tôi và anh vẫn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, tôi muốn nũng nịu gọi anh một tiếng "anh ơi" và trao nhau nụ hôn. Nhưng thật vô nghĩa, tôi và Châu Bạc Tân vốn chưa từng yêu nhau và cũng chưa từng có khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt.

"Anh." Giọng nói của đứa em trai ngoan ngoãn, tôi nắm chặt chiếc ly nhưng cơ thể cực kỳ thả lỏng, tầm mắt nhìn về phía cánh tay phải của anh, "Sao anh lại tháo thạch cao ra rồi, đã hồi phục chưa đấy?"

Châu Bạc Tân lờ đi lời nói của tôi và nhận lấy rượu từ quầy bar, thái độ của nhân viên phục vụ rất cung kính. Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu anh, vừa rồi tôi còn tưởng là ánh đèn màu đỏ ấm áp và nồng nhiệt nhưng bây giờ tôi đã biết nó bị mái tóc màu đỏ của Hồ Ly ánh ra. Châu Bạc Tân ngồi ở chỗ này lại biến thành ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống mũi anh rồi đáp lên mặt bàn.
Anh dùng tay trái cầm ly, tay phải buông xuống, vừa nhìn tôi đã biết thật ra tay phải của anh chưa khỏi hẳn. Miệng của chiếc ly bị anh giữ trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chạm vào miệng ly của tôi, tôi tưởng anh muốn cụng ly với tôi nhưng rốt cuộc anh lại đẩy ly đến trước mặt tôi, sau đó cầm cái ly của tôi qua, ngón cái vô tình xoa nhẹ lên vị trí nào đó trên miệng ly.

Là nơi mà Hồ Ly đã chạm vào. Anh rất giống một kẻ độc tài, anh làm những động tác này một cách kiêu ngạo đến mức ai cũng đều sẽ muốn quỳ xuống trước anh. Tôi cảm thấy chân tôi lại mềm nhũn, suýt ngồi không yên được mà trượt khỏi ghế.

Châu Bạc Tân có biết tính chiếm hữu của anh dành cho tôi sớm đã muốn trào ra ngoài rồi không? Tôi rất say đắm cảm giác này, tôi thích bị anh khống chế, thích bị anh điều khiển, có thể cảm nhận được vì anh nên tôi và thế giới này có một chút sự kết nối.

Anh không nói lời nào, tôi cũng im lặng uống rượu.

Tôi nghe thấy người dẫn chương trình nhắc tên Châu Bạc Tân trên sân khấu, hình như cũng có máy quay và ánh đèn chiếu tới nhưng Châu Bạc Tân cũng không thèm nhìn sang dù chỉ một lần. Anh ngồi cạnh tôi giống như một người bình thường đến quán bar. Trên sân khấu có vài hoạt động, tim tôi gần như ngừng đập khi thấy Hồ Ly đi về phía bên đó, sao cô nàng không bảo là cô nàng vẫn muốn lộ diện trên sân khấu?

Quả nhiên ánh mắt của Châu Bạc Tân cũng dõi theo nhìn Hồ Ly.

Ngón trỏ của anh chậm rãi gõ lên miệng ly từng cái từng cái, khi ánh mắt của anh dần trở nên thiếu kiên nhẫn, yết hầu sẽ lăn lên lăn xuống, mạch máu trên cổ cũng bị nhấp nhô. Cái làn da đó gợi cảm muốn chết, sắc thái lạnh lẽo, máu chảy trong mạch giống như sông băng chợt bị đẩy lêи đỉиɦ núi sôi trào trong chốc lát, vô số tín đồ vì khoảnh khắc này mà muốn quỳ lạy.

Tôi đã hứa với Liễu Phường và tôi cũng đã hứa với bản thân.

Tôi đã nói rất rõ với chính mình, dùng khoảng thời gian suốt ba ngày không ăn không ngủ, lấy lại lý trí từ trong cơn suy sụp khuyên mình không được gặp lại Châu Bạc Tân. Giả vờ như mình thất tình, giả vờ như mình rất bình thường và thích một người bình thường khác, bây giờ tôi không thích anh nữa còn anh có thích hay không thích ai cũng được, tóm lại tôi phải quên đi anh. Đây là quá trình bình thường khi yêu đương, thích, yêu nhau, chia tay và quên dần đi.

Mọi người trên thế giới đều làm được thì tôi cũng làm được.

Nhưng tôi đã định nghĩa sai sự bình thường, cái thích tôi dành cho anh không bình thường và anh cũng không phải người bình thường.

Thích của tôi dành cho anh chảy trong máu.

Chảy trong máu, những lời này có ý nghĩa đặc biệt với tôi.

Mỗi một tế bào, mỗi một cơ quan, một một giọt máu của tôi đều phát triển từ mầm mống tội lỗi. Mấy ngày nay tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện này, tôi vờ như mình là một thiếu gia vô lo vô nghĩ muốn sống tiếp một cuộc sống giống như trước kia. Bấy giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Liễu Phường luôn giả vờ như cuộc sống trôi qua trong yên bình, vì không còn cách nào khác nữa, ngay cả tôi cũng chỉ có thể giả vờ như cuộc sống yên ổn chứ đừng nói gì đến Liễu Phường.

Nếu không thì còn làm thế nào được nữa chứ?

Để Liễu Phường đối diện với chuyện này, đối diện với việc bà từng bị anh ruột cưỡиɠ ɧϊếp, đối diện với việc bà đã đẻ ra một con quái vật và đối diện với việc bà vẫn còn sống trên thế giới này.

Hãy để tôi đối diện với điều này, đối diện với việc ba ruột của tôi là một kẻ hϊếp da^ʍ xấu xí, đối diện với việc mỗi một hơi thở của tôi là bằng chứng phạm tội và đối diện với việc trong cơ thể tôi chảy dòng máu sẽ sinh ra ham muốn với anh trai mình, đó không phải là tình yêu mà là căn bệnh của quái vật.

Tôi lại liếʍ môi.

Liếʍ xong tôi mới nhận ra đã lâu lắm rồi kể từ sau khi tôi không tiếp tục hôn Châu Bạc Tân nữa thì tôi rất thích liếʍ môi. Hiện tại tôi có hơi sợ "yêu", tôi không biết yêu là bản năng hay bản lĩnh, tôi không biết cưỡиɠ ɧϊếp có phải là tình yêu hay không, tôi cũng không biết liệu bệnh hoạn có phải là tình yêu và tôi cũng không biết tình yêu là chốn bình yên hay vực thẳm.

Tôi không biết một người bình thường có nên được "yêu" bởi một con quái vật bẩn thỉu hay không nữa. Gần đây tôi có hơi sợ từ "yêu" này và tất cả các ý nghĩa mà nó chứa đựng.

"Bác sĩ đồng ý cho anh tháo thạch cao hả, sau này hồi phục có xảy ra vấn đề gì không? Dù sao cũng là tay phải mà." Tôi hỏi anh bằng giọng điệu giống với một người em trai bình thường nhất, tóm lại đừng để anh tiếp tục nhìn Hồ Ly trên sân khấu nữa vì tôi có hơi chột dạ, tôi sợ Hồ Ly sẽ thật sự thất nghiệp. Mặc dù tôi biết thật ra Châu Bạc Tân không phải người như vậy nhưng anh cũng có thể là người như vậy, đạo đức của anh thường hay dao động, tôi cũng không chắc liệu anh có thể sẽ đột nhiên nổi điên lên và phá vỡ mấu chốt của anh ở phương diện này hay không.

"Kiến nghị không nên tháo ra." Anh nói.

"Vậy tại sao lại tháo??? Lỡ như sau này không khỏi được thì phải làm sao bây giờ." Giọng của tôi bất giác có hơi đề cao, tôi tưởng anh làm vậy là vì ngày hôm nay, quả thật treo tay đến tiệc mừng trông có hơi buồn cười. Nhưng anh không đến cũng không sao chứ không nhất thiết phải tháo thạch cao ra trước hẹn.

"Không tháo ra sống một mình bất tiện."

Tôi im lặng.

Ồ, trước đó có tôi chăm sóc anh, làm giúp việc cho anh. Không biết vì sao tôi lại cảm thấy anh đang cố ý nói cho tôi nghe, rằng nếu không có tôi làm giúp việc mấy ngày đó cho anh thì anh đã không tháo thạch cao ra trước hẹn và nếu tôi không mơn trớn và âu yếm với anh trên giường thì anh vẫn sẽ là Châu Bạc Tân dù cho tay phải có bị thương cũng không cần người khác giúp đỡ.

Tôi đột nhiên cảm nhận được có lẽ Châu Bạc Tân của trước kia vốn không có cái từ bất tiện này. Bất tiện nhất định đã được sinh ra trên sự so sánh, anh vốn không quan tâm đến sự tiện lợi mà tay phải mang lại cho cuộc sống nên anh sẽ không cảm thấy "bất tiện" khi sự tiện lợi này mất đi. Cái anh quan tâm chính là tôi, có tôi rồi thì mới không có sự bất tiện, hoặc tôi cũng có thể giúp anh phiên dịch thành...

Nhớ tôi.

Nhớ tôi.

Nhớ tôi.

Đến nỗi nhìn thấy thạch cao trên tay sẽ khó chịu nên bèn dứt khoác mặc kệ và tháo ra. Có hồi phục được hay không không quan trọng, anh vốn không quan tâm đến bản thân mình, có thể đây cũng là cách thức để anh phát tiết cảm xúc. Tôi biết anh là người như vậy từ lâu rồi, cái gì cũng không quan tâm, anh cũng không quan tâm bản thân nhưng tôi lại có thể trở thành sự gắn bó không thể tách rời khỏi thế giới của anh.

Trong lòng tôi nóng bừng, chợt tôi cảm thấy tình yêu cũng không đáng sợ đến thế.

Tôi thẳng thắn vô tư yêu anh không phải bởi vì tôi là quái vật, tôi không có bệnh, tôi chỉ đơn giản là yêu anh mà thôi, một tình yêu bình thường nhất. Anh cũng bằng lòng chấp nhận, anh bằng lòng và anh vẫn luôn biết tôi là ai, tôi là con của Liễu Viên, tôi là...

Tôi là...

"Tiểu Lễ."

Cả người tôi rợn tóc gáy khi nghe thấy Liễu Phường gọi tôi. Tôi quay phắt đầu lại nhìn đám người đang lắc lư thành những cái bóng, ánh đèn đủ màu sắc lóe lên nhưng lại không thấy Liễu Phường đâu. Bà ấy đang theo dõi tôi, Liễu Phường theo dõi tôi, bà biết tôi muốn tới tìm Châu Bạc Tân, bà bắt đầu theo dõi tôi từ khi nào?

"Tiểu Lễ, con không được thích anh trai của con, con là quái vật."

Cả người tôi cứng còng, nửa người tê dại ngồi đờ trên ghế. Tôi thấy Châu Bạc Tân nhíu mày, giống như một ngọn đồi nhỏ, lòng bàn tay anh chạm lên cổ tôi khiến tôi bị bỏng co rụt người lại, "Liễu Phường đang theo dõi em."

Anh nhìn một vòng xung quanh.

"Anh không nghe thấy bà ấy đang nói sao? Anh, bà ấy đang nói chuyện bên tai em, bà ấy đang ở đây." Nhưng tôi không nhìn thấy bà, tôi chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi và suy sụp đang bao trùm lấy tôi trong nháy mắt, sau đó tôi liền nhìn thấy Liễu Phường đứng bên cạnh với nửa gương mặt đang khóc và nửa gương mặt đang cười. Bà đưa tay ra với tôi, bảo tôi về nhà với bà. Tôi siết chặt tay Châu Bạc Tân, "Anh ơi..."

Có lẽ Châu Bạc Tân bị tôi siết đau nên sắc mặt anh rất xấu.

Liễu Phường đang đứng giữa hai chúng tôi nhưng ánh mắt của Châu Bạc Tân lại xuyên qua Liễu Phường nhìn thẳng vào tôi. Da đầu tôi tê dại, cũng lướt qua Liễu Phường nhìn vào mắt anh, "Anh có nhìn thấy bà ấy không? Ở ngay đây mà..."

Châu Bạc Tân im lặng nhìn tôi.