Vũng Nước Đục

Chương 36




Thạch cao trên tay phải của anh tôi phải mất ba tuần mới được tháo ra nhưng sau lần đầu tiên trải nghiệm trong phòng tắm thì anh không cho phép tôi tắm chung với anh nữa. Đối với việc này tôi cảm nhận sâu sắc anh tôi lại đang trốn tránh trách nhiệm, tôi bị anh cᏂị©Ꮒ đến mức hôm sau rời giường cả chân đều run, anh vừa tới gần là chân tôi đã nhũn ra. Tôi chưa nói gì thì thôi đi, sao còn làm như thể tôi vào phòng tắm là vì có âm mưu quấy rối anh vậy chứ, hờ.

Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước chảy nhưng tạm thời tôi không có suy nghĩ gì. Từ khi nhìn thấy Liễu Viên qua camera ở Lệ Thủy Uyển anh tôi đã không mấy bằng lòng tiếp tục cho tôi xem camera, bốn ngày rồi tôi chưa về nhà, hẳn Liễu Phường không biết mấy ngày nay tôi đều ở nhà anh tôi, Trần Chí Viễn gọi cho tôi hai cuộc nhưng đều kết thúc bằng việc tôi bảo ông ta bớt lo chuyện bao đồng đi.
Điện thoại của anh tôi đang để trên bàn trà, tôi có trực giác điện thoại của anh cũng không có mật khẩu.

Người có ý thức về lãnh thổ quá mạnh thường sẽ như vậy, bọn họ tự tin tuyệt đối đồ dùng cá nhân của mình sẽ không rơi vào tay người khác nên máy tính của anh mới không có mật khẩu, điện thoại cũng sẽ không. Việc này cũng có thể hiểu là cô độc, cô độc một cách rất kiêu ngạo, cuộc sống của anh sẽ không bị người khác quấy rầy.

Tiếng nước không ngừng vang bên tai tôi, ào ào róc rách, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, thầm nghĩ trong lòng: Không phải là mình muốn xem coi anh có bao nhiêu bạn tình trong wechat, mình chỉ muốn xem thử xem Trần Chí Viễn có ở nhà hay không thôi. Ngày mai là thứ bảy, nếu anh không ở nhà thì tôi sẽ phải quay về lấy một ít vật dụng hằng ngày, qυầи ɭóŧ có thể mua mới nhưng quần áo không cần thiết mấy nên tôi vẫn nên về lấy vài bộ.
Tôi có tật giật mình, quay lại liếc nhìn về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, anh tôi là một người tàn tật nên không thể tắm rửa quá nhanh được.

Quả nhiên điện thoại của anh không có mật khẩu, trên điện thoại không có app gì nhiều lắm nên rất dễ để tìm được cái tôi cần tìm.

Nhưng trước khi ấn vào thì tôi đã nhìn thấy bản thân mình trên màn hình.

... Cái đệt, thất sách rồi! Tôi quên mất ở đây cũng có một cái camera nên đành cam nhịu nhìn về phía camera, tôi biết sớm thôi hoặc thậm chí cũng có thể chính vào đêm nay tôi và anh ở một khoảng thời gian khác sẽ mắt đối mắt với nhau. Dù sao anh cũng thấy tôi cầm điện thoại của anh rồi, chẳng phải anh đặt trên bàn trà là để tôi lấy đấy sao! Tôi hợp tình hợp lý chuyển sang phía Lệ Thủy Uyển liền thấy bên trong là một mảnh tối đen như mực, Lệ Thủy Uyển không có ai.
Tiếp theo tôi nên đặt xuống.

Tiếp theo... tôi ho nhẹ một tiếng, tuy không có ai nhìn tôi nhưng tôi vẫn giả vờ như chưa từng có việc gì xảy ra, tầm mắt liếc lên trên, ngón tay "bất cẩn" nhấn mở wechat, hầy, trùng hợp ghê, nhìn ngón tay của tôi này, sao lại không ngoan chút nào cả. Vào cũng vào rồi, thôi thì cứ xem đi.

Tôi nhanh chóng lướt qua giao diện tin nhắn của anh, không có tin nhắn chưa đọc, xem ra anh không có cái kiểu đối tượng chat hợp cạ 24/24. Vừa nghĩ vậy tôi đã cảm thấy mình hình như có hơi điên, anh tôi dù gì cũng đâu giống người sẽ nhiệt tình nhắn tin với ai đó 24/24.

Khụ, tôi nhìn từ người đầu tiên từ trên xuống, một tài khoản công khai của giới giải trí, tài khoản công khai của truyền thông Cực Ánh, trợ lý của anh... vừa ấn vào tôi đã lập tức rùng mình. Trợ lý của anh tôi trông cứ như tên simp lỏ nhắc anh tôi nhớ kiểm tra email, nhắc anh tôi tổng giám đốc Triệu Tiền Tôn Lí v.v có cuộc hẹn gặp mặt vào lúc nào, hoặc là nghệ sĩ của công ty xảy ra chuyện gì, nhưng câu trả lời của anh tôi vẫn cứ luôn là "Ừ" hoặc là ".", dấu chấm tròn này rất quen thuộc với tôi.

Làm việc với anh tôi đúng là đáng sợ thật, tôi rùng mình, khi vừa định thoát ra chợt đột nhiên nhớ đến chuyện của Cúc Lộ Lộ. Cũng chưa qua lâu lắm, nếu bọn họ trò chuyện trên wechat thì không chừng tôi vẫn có thể có thể lục lại được. Quả nhiên tôi chưa lướt được lâu lắm đã nhìn thấy nội dung có liên quan đến Cúc Lộ Lộ, trợ lý gửi tin nhắn cho anh tôi lúc chín giờ sáng ngày sáu tháng mười hai -

Châu tổng, cô Cúc đang chờ ngài ở tầng một.

Anh tôi không trả lời, nửa tiếng sau trợ lý lại gửi thêm một tin nhắn tới: Ý của cô Cúc là nếu hôm nay không gặp được ngài, cô ấy sẽ đi tìm em trai của ngài.

Mười giờ rưỡi, anh tôi trả lời bằng tin nhắn thoại.

"Tôi đã nói đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt em ấy, tự cô không làm được thì đừng đến làm phiền tôi. Nếu muốn tố giác tôi vậy xin mời. Cô có thể thử xem trong lòng em ấy cô quan trọng hay là tôi quan trọng.

......

Tôi không nhịn được lại ấn vào tin nhắn thoại đó ra nghe thêm lần nữa rồi lại nghe thêm một lần nữa. Đm! Tôi thích cái dáng vẻ kiêu ngạo nói với "tình địch" cô thử xem trong lòng em ấy cô quan trọng hay là tôi quan trọng của anh muốn xỉu, trên thế giới sao vẫn còn tồn tại người như vậy được chứ, một tên bạo quân vừa độc đoán vừa đáng yêu khiến người khác yêu thích.

Trái tim tôi như vừa bị Châu Bạc Tân véo một cái thật mạnh, vân vê nhào nặn, vân vê nhào....

"Còn muốn nghe thêm mấy lần nữa?"

"Không biết, nghe lại..." Tay tôi cứng đờ, cả người ngồi im trên sô pha, vội để điện thoại của anh lại lên bàn trà, tôi ho khan hai tiếng rồi quay lại với nụ cười nịnh nọt, "Anh ơi, anh tắm xong rồi ạ, nhanh thế á?"

Châu Bạc Tân chỉ còn một tay trái giơ lên dùng khăn lau nước trên tóc, động tác không được nhuần nhuyễn khiến giọt nước văng lên mặt tôi. Rõ ràng anh không hề tức giận mà còn có tâm trạng để trêu chọc tôi: "Đi ra sớm, để em phải chờ rồi."

Tôi nheo mắt rướn tới đòi hôn, hôm nay anh rất hào phóng cúi đầu hôn lên môi tôi. Vừa ra khỏi phòng tắm nên đôi môi vừa ướt vừa nóng. Tôi vội vàng được voi đòi tiên dùng giọng điệu làm nũng để xin anh, "Anh, cái tin nhắn thoại đó có thể cho em ghi âm lại được không ạ? Em muốn có."

Châu Bạc Tân nhướng mày, "Không được."

? Làm gì mà có vụ hôm nay tâm trạng tốt, một tiếng "anh" bị tôi rêи ɾỉ gọi đến mức tôi còn thấy mắc ói thế mà anh lại từ chối một cách quyết đoán cỡ đó! Đến cả một chút do dự cũng không có! Đám trai đểu mấy người đều không có trái tim à? Tôi giận nhưng không dám nói gì, đáng thương kéo nhẹ áo choàng tắm của anh, thành công kéo áo choàng tắm lỏng lẽo của anh ra làm lộ cái qυầи ɭóŧ màu xanh đậm.

Tôi vô thức liếc nhìn một cái, sau đó vô tội giương mắt, đổi thành nắm mép qυầи ɭóŧ của anh để làm nũng, "Anh, cho em ghi âm lại đi mà."

Độ dũng cảm của tôi tỉ lệ thuận với tâm trạng của Châu Bạc Tân, tâm trạng của anh tốt thì tôi sẽ lớn mật, còn nếu tâm trạng anh không tốt thì tôi sẽ sợ hãi không thôi.

Cái khăn trong tay anh quất một cái "chát" lên tay tôi làm tôi đau đến mức vội rụt tay về, sao cái khăn cũng bị anh dùng tàn nhẫn như vậy được chứ! Tôi xắn tay áo len lên nhìn thoáng qua, thế nhưng lại không bị ửng đỏ, đau muốn xỉu luôn á.

Một giây sau tôi lại sáp tới, "Anh biết Cúc Lộ Lộ đã đi tìm em ạ? Sao chuyện gì của em anh cũng đều biết hết vậy, anh còn biết cái gì nữa không?"

Ánh mắt Châu Bạc Tân đột nhiên trở nên mờ mịt, động tác lau tóc dừng lại khiến vài sợi tóc vểnh ra khỏi khăn tắm. Tay áo choàng tắm buông lơi xuống đến khuỷu tay, cơ bắp trên cánh tay rất đẹp, ánh đèn ở đằng sau anh, tôi bị bao phủ trong cái bóng của anh.

"Anh?" Tôi gọi anh một tiếng, tôi có trực giác là tôi nói sai rồi nhưng có suy nghĩ cỡ nào cũng không biết câu vừa rồi có vấn đề ở đâu.

"Ngày mai về đi." Anh nói. "Về Lệ Thủy Uyển."

Tôi ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt kia lại tối sầm không chút gợn sóng. Tôi không biết tại sao anh lại đuổi tôi đi, mấy ngày nay tôi hành xử rất ngoan, không còn nấu đồ khét nữa, hầm canh cũng có thể được nói là ngon, tôi còn định thứ bảy ngày mai mời dì tới dạy tôi nấu ăn. "Sao vậy, anh? Lỡ như anh..."

"Đi về đi." Anh ngắt lời tôi.

-

Chỉ mới có bốn ngày không về Lệ Thủy Uyển mà lại có cảm giác cứ như đang bước vào một cái quan tài xa lạ, hít thở cũng không thông.

Tôi đứng thay giày ở huyền quan, cố không ngẩng đầu nhìn lên camera trên cầu thang, tất cả suy nghĩ đều dằn xuống để không ngẩng đầu lên, khi đi ngang qua sô pha tôi vô thức liếc nhìn liền bị người phụ nữ ngồi trên sô pha làm giật thót.

Trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng, tôi hít một hơi thật sâu, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Sao mẹ lại đến đây."

Gương mặt của Liễu Phường có hơi hốc hác, cuộc sống của bà rất vô tư, bà ở trong nhà của bà không có Trần Chí Viễn cũng không có người nhà họ Liễu, không chừng còn có cả người tình bầu bạn thì sao lại có thể trông như này được, bà hỏi tôi, "Con đã đi đâu?"

"Không đi đâu cả." Tôi qua loa chiếu lệ nói.

Tôi không biết vì sao Châu Bạc Tân lại đuổi tôi đi nhưng cũng chẳng phải là tôi không biết mật khẩu nhà anh, dù anh có đổi thì tôi đây cũng sẽ ngồi trước cửa nhà anh ba ngày ba đêm không ăn không uống, tôi không tin anh sẽ không mềm lòng. Lẽ ra tôi nên ngoan ngoãn, nên biết chừng mực nhưng dù gì cũng phải cho tôi biết lý do đã chứ.

"Con vẫn muốn ra ngoài?" Liễu Phường ngồi thẳng người nhìn tôi.

"Ừm." Tôi lên tầng lấy vài bộ quần áo. Tôi bị tài xế của Châu Bạc Tân cưỡng ép chở về, vậy thì vừa hay về soạn thêm vài bộ quần áo.

"Con muốn tiếp tục đi tìm Châu Bạc Tân?"

Tại sao Liễu Phường lại biết tôi đã ở nhà Châu Bạc Tân?

Tôi dừng bước, ngón tay siết chặt lan can, môi hơi khô vì tôi phải hít thở bằng miệng thì lượng không khí mới tạm thời kiềm chế được cơn giận bộc phát đột ngột. Sao Liễu Phường lại biết, không thể nào là Trần Chí Viễn nói cho bà biết, hai ngày nay Trần Chí Viễn vốn không ở nhà, hai người bọn họ không thể lén liên lạc được.

Tôi quay phắt đầu lại nhìn Liễu Phường đang ngồi trên sô pha, xung quanh bày hai loại cây xanh quanh năm suốt tháng đều xanh um, còn Liễu Phường tuy hốc hác nhưng ngũ quan lại rất đẹp. Bà chỉ cần ngồi như thế đã giống như một bức tranh, bầu trời như mọc lên từ sô pha của Lệ Thủy Uyển, họa sĩ đặt bút vẽ xuống sẽ vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt.

Nhưng bà đã không, vẻ mặt của bà nhanh chóng sụp đổ không còn xinh đẹp nữa mà lại có hơi hung dữ, "Con không được phép tiếp tục đi tìm Châu Bạc Tân, không được phép rời khỏi nhà dù chỉ là nửa bước! Trong nhà có gì không tốt sao? Con không thích mẹ thì mẹ không về, con không thích Trần Chí Viễn thì ông ta cũng không về..."

"Là mẹ kêu anh tôi đuổi tôi đi."

Tay tôi không kìm được run lên, làm sao cũng không kiểm soát được, dường như khi đối diện với Liễu Phường tôi luôn rất dễ mất kiểm soát, tôi sải bước hai bước xuống cầu thang, đầu lưỡi vươn ra liếʍ quanh đôi môi nứt nẻ, sự ẩm ướt bất chợt khiến hơi thở của tôi lạnh lẽo, tôi gắt gao nhìn thẳng vào mắt Liễu Phường, "Là bà bảo anh ấy đuổi tôi đi."

"Trần Lễ!" Liệu Phường đứng dậy khỏi sô pha, giẫm chân trần lên sàn, bà lớn tiếng gọi tên tôi, thậm chí còn bị vỡ giọng.

Trong ký ức của tôi Liễu Phường chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với tôi như thế, dù cho tôi đã nhiều lần không tôn trọng bà, thậm chí còn bảo bà cút ra khỏi Lệ Thủy Uyển.

"Con tránh xa Châu Bạc Tân ra đi, mẹ xin con, tiểu Lễ." Liễu Phường từ tức giận chuyển sang khóc lóc thảm thiết.

Tôi chỉ càng cảm thấy tức giận, ngập trong sự tức giận không có chỗ phát tiết nên tôi hất mạnh bình sứ xanh trắng trên bàn xuống đất, âm thanh giòn giã vang lên như một tiếng cảnh báo tận thế bị đè nén lâu như vậy cuối cùng cũng bùng nổ. Tôi lại giơ chân đá tung những mãnh vỡ trên mặt sàn để chúng nó văng đi tứ tung, có lẽ đã có một vài mảnh đã cứa lên bắp chân trần của Liễu Phường.

"Đ*t m*! Mẹ kiếp... Bà dựa vào cái gì mà đòi quản tôi, mẹ nó bà dựa vào cái đéo gì mà đòi quản tôi!" Có lẽ tôi đã khóc hoặc cũng không thể nói là khóc được mà đó chỉ là nước mắt, tôi lùi về sau hai bước, không còn kiềm chế được cơn giận trong lòng, "Bà thấy bà có hèn hạ không hả, bà là một kẻ thứ ba! Bà gϊếŧ Châu Khinh La thì sao bà lại có mặt mũi mà đòi quản tôi? Sao bà lại có mặt mũi nói tôi đừng đến tìm Châu Bạc Tân!"

Môi Liễu Phường run rẩy đến mức tôi còn tưởng bà phát bệnh gì đó, bà bị tôi chửi như thế nhưng không hề tức giận mà thậm chí còn quỳ xuống với tôi.

"Làm ơn, tiểu Lễ, mẹ xin con, đừng thích anh trai của con."