Vũng Nước Đục

Chương 2




*Hãy suy nghĩ kỹ trước khi comment bất kỳ điều gì ở chương này*

- --

Tuy tôi chẳng muốn giúp Trần Chí Viễn xây dựng cái hình tượng "người ba tốt" gì đó chút nào, nhưng hình ảnh mấy cậu chàng đằng sau chạy về phía vườn hoa trong tiếng òa lớn, vừa đúng lúc đó pháo mừng nổ "đoàng" một tiếng, trong nháy mắt ruy băng rơi xuống treo đầy trời khiến tôi không thể không thừa nhận rằng cái vỏ bọc này của Trần Chí Viễn thật sự thành công rồi.

"Cậu chủ, mời vào."

Người nói chuyện là tài xế của Trần Chí Viễn. Trước đây, chỉ những dịp quan trọng bác ấy mới phải mặc vest nhưng hiện giờ lại mặc một chiếc vest đuôi tôm kèm theo đôi găng tay trắng, cung kính khom người một góc bốn mươi lăm độ hệt như mấy người quản gia thường thấy trong phim điện ảnh. Vải vóc được may cắt cẩn thận theo tư thế khom người của bác ấy cong lên thành độ cong kiêu ngạo giống như con công nhỏ được nhà quý tộc nuôi dưỡng, nhưng bác ấy kiêu ngạo như thế thì cũng chỉ là một "quản gia".

Trong lòng tôi chạy qua cả nghìn câu chửi thề, nội dung kiểu "mẹ nó chứ điên mất thôi", "Trần Chí Viễn đéo biết là trông nực cười lắm à?", "cho không ít tiền thưởng nhỉ", khóe môi tôi xém nữa co giật, tôi vẫn chưa kịp tiêu hóa sự giả vờ thỏa mãn ban nãy nên hiện tại có hơi nghẹn ứ lại. Có phải Trần Chí Viễn lậm phim rồi không? Làm mấy cái hành động gì đấy của thời đại trước thế này, ai đời nào lại để tài xế đi làm quản gia chứ.

Mọi người đều biết trong cái thành phố Mạch này có khu cho người giàu, e là cái nơi nhỏ nhoi này của Trần Chí Viễn vẫn sẽ khiến kẻ khác phải bật cười. Tiền trong nhà tiêu không hết nhưng ông ta lại cứ thích phải leo đến chức vị được kẻ khác tôn sùng, ví như "người hầu" và "quản gia" có thể làm cho ông ta cao hơn những kẻ ngoài kia một bậc, thoát khỏi tầng lớp bình dân.

"Anh Lễ, nhà anh còn có quản gia á?" Đôi mắt Cúc Lộ Lộ sáng lên, cô nàng bước đến bên người tôi rồi kéo tay tôi nói khẽ.

"Trần Lễ, anh được đấy! Em cứ tưởng bình thường anh giấu đủ sâu rồi, không ngờ anh đúng là tự hạ thấp bản thân."

"Vớ vẩn, anh Trần của tao mà lại, là cỡ thế này này!" Một người mà tôi không rõ tên đã dựng thẳng ngón tay cái, không hiểu kiểu gì lại nhận vơ tôi làm anh.

Tôi vòng tay qua bả vai Cúc Lộ Lộ, thuận theo tình huống trước mắt bày ra vẻ "đây chỉ là chút tấm lòng nhỏ", khẽ nói: "Đi vào thôi, đêm nay ăn uống thoải mái, chơi vui là được rồi."

Tuy ngoài mặt tôi bình tĩnh nhưng thật ra tôi đã muốn bỏ chạy khỏi cái vườn hoa này, cả tôi lẫn tài xế đều không thể diễn lâu hơn được nữa. Bình thường mở cửa xe cho Trần Chí Viễn chỉ cần khom người không quá ba giây, nhưng bây giờ bác ấy phải vờ khom người một cách trang nhã trong hai phút hơn, tôi thấy được mồ hôi túa ra từ trán bác ấy.

"Ầy, tuy nhà tao cũng ở trong biệt thự nhưng cứ có cảm giác không giống với anh Lễ."

"Có lẽ do nhà mày không có quản gia đấy, quản gia là cái hồn, hiểu không?"

Khi đang bước qua vườn hoa đến một con đường nhỏ dẫn vào biệt thự, tôi nghe thấy vài người thì thầm bàn luận, trong lòng tôi thầm ai oán thật ra nhà tôi chẳng có cái hồn gì sất. Chẳng qua có một người ba sĩ diện giỏi giả vờ. Cúc Lộ Lộ vẫn dựa vào người tôi, hệt như một cô công chúa được trở về với tòa thành của mình, đầu ngẩng cao, bộ ng ực mềm mại dán chặt lấy tay tôi.

Bỗng tôi nhớ đến việc bây giờ Cúc Lộ Lộ đã trưởng thành, mà tôi còn cách cái độ tuổi đó khoảng bốn tiếng nữa.

Tuy nói là sinh nhật nhưng thật tình nhân vật chính cũng chẳng phải tôi.

Hôm nay phần lớn người tới là bạn học cùng lớp, còn có vài người tôi chưa từng gặp mặt. Ngoài mặt mấy người họ bảo chúc mừng sinh nhật anh Trần, chúc mừng sinh nhật chị dâu, ngay tức thì đã nhảy lên chiếc ghế sô pha bằng da mềm mại, gào hét khui mấy chai rượu đắt tiền.

Người khui rượu là người đã giành chiến thắng sau vài trận tù xì, tên đó xúi đồng bọn mở chức năng quay video của điện thoại lên chĩa về phía bản thân, ánh mắt hưng phấn: "Ánh sáng rõ vào, nhất định phải quay rõ mặt tao, bọn mày tránh ra chỗ khác hết đi!"

Bạn gái của Đại Thành tên Phùng Mộng Nhị, mặt cô nàng có vẻ tròn hơn mặt Cúc Lộ Lộ, vẻ ngoài nhí nhảnh. Chiều cao cô nàng xấp xỉ đâu đó tầm một mét năm chỉ đứng tới ngang ngực tôi, nói chuyện thì lí nha lí nhí, phải lặp lại mấy lần tôi mấy nghe rõ cô nàng nói gì.

"Anh Lễ, em tên Phùng Mộng Nhị, công ty nhà em là công ty vật liệu xây dựng Thái Bình, không biết là anh đã từng nghe qua chưa."

Tôi vừa suy nghĩ về hai cái chữ "Thái Bình" của công ty vật liệu xây dựng, tôi nhớ mang máng chuyến đi chơi suối nước nóng lần trước đã đi ngang qua một vùng ngoại ô, cả một khu cao tầng đang trong quá trình thi công được bọc quanh bởi mấy tấm thép xanh lam, hình như ở trên đó có bốn chữ, rồi còn hai chữ nữa, lại vừa đảo mắt tìm bóng dáng Đại Thành, cái tên nội này lặn đi đâu mất tăm rồi? Bạn gái mình mà cũng không tự trông coi cho tốt được, xem ra tôi còn biết tên cô nàng trước cả mẹ của Đại Thành.

Trong phòng khách là khung cảnh ồn ào, "nhà" của tôi nghiễm nhiên trở thành "địa điểm check-in" cho một đám người nổi tiếng, ngay cả Cúc Lộ Lộ cũng hứng khởi chụp ảnh chung với cái bình hoa trong phòng khách.

Cái cảnh này giống hệt một đám thổ phỉ xông vào cướp đoạt hang động ngập tràn châu báu. Ánh mắt bọn họ như phát sáng, tranh chấp kịch liệt về vấn đề cái vương miệng được khảm bảo thạch nên thuộc về ai, sớm đã quẳng người chủ nhà đang đứng nhìn là tôi đây ra xa.

Phùng Mộng Nhị cũng nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện của cô nàng, nếu tôi nói không nhầm thì vương miệng này hẳn thuộc về tôi.

"Anh Lễ? Ba em vẫn luôn muốn mua một căn biệt thự trong khu Lệ Thủy Uyển, nhà của anh trong khu này nên anh có thể đề cử vài căn cho em không? Em không rõ khu này lắm." Phùng Mộng Nhị mỉm cười dịu dàng.

Tôi đã mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn phải ghìm lại không để bản thân nhíu mày. Dù sao đây cũng là bạn gái Đại Thành, ít nhiều gì tôi cũng phải cho Đại Thành chút mặt mũi nên đành lùi về sau hỏi cô nàng: "Thanh toán qua Wechat hay sao?"

Phùng Mộng Nhị không ngờ được tôi lại kỳ lạ như vậy nên đã đứng sững tại chỗ một hồi lâu.

Bánh sinh nhật Trần Chí Viễn đặt làm đang nằm trơ trọi trên bàn, nhìn từ xa chỉ có thể thấy nó là một chiếc hộp đóng gói cứng cáp màu trắng, bên trên cột một dải ruy băng khá rườm rà nhưng rất xinh xắn. Cũng chẳng thể nhìn ra cái bánh bên trong có kiểu dáng gì.

E rằng tôi cũng sẽ không có cơ hội được nhìn nó, ngay cả cái hộp đóng gói còn chưa được mở ra chứ đừng nói đến việc cắm nến rồi hát chúc tặng tôi một bài hát mừng sinh nhật.

Tôi nhìn Cúc Lộ Lộ, trên mặt cô nàng là nụ cười phấn khích, hết chụp cái bình hoa lại chạy đến nhìn cái giá nến cỗ trên bàn dài. Đó là đồ mẹ tôi sưu tầm, đến giờ tôi vẫn không rõ nó trị giá lên đến mấy con số.

Tôi đứng cạnh một đám người đang nhốn nháo phấn khích, lấy ra hộp thuốc lá, ngón cái đẩy đầu lọc bật lên một điếu thuốc, kề sát miệng "tách" một tiếng châm lửa.

Tôi nghe được nhịp đập tim mình, theo mỗi nhịp đập trái tim, máu tươi được đẩy đi tuần hoàn khắp mạch máu, hệt một trận giông tố.

Đã qua được vài trận tù xì, hết người này đến người khác trở thành kẻ thắng cuộc, cái mà những tên này thích không phải việc nhấm nháp rượu vang đỏ, mà hơn cả thảy là việc được đồng bọn thổi phồng. Bọn họ gọi tôi một tiếng anh, quay đầu lại gom sạch những thứ tốt mà tôi cho bọn họ để rồi được xưng anh của những kẻ khác. Mấy việc này cũng chẳng khác gì quy tắc ngầm của đám người trưởng thành, lũ vị thành niên chúng tôi cũng phải nằm lòng.

Tôi không muốn ngăn họ lại vì dù sao mấy thứ đó đều của Trần Chí Viễn. Tôi không rõ giá của từng chai rượu này có bao nhiêu số không, nhưng nếu có thể khiến Trần Chí Viễn tức giận và suy sụp vậy tôi đây nhất định sẽ rất vui.

Khui bao nhiêu chai rượu thì tôi uống bấy nhiêu, uống đến mức quên luôn cả việc bản thân đang ở chỗ nào. Tâm trí vang lên tiếng cười đùa ồn ào và la hét chói tai, cảm giác như thể những tiếng động cơ phản lực của máy bay nghiền nát đầu óc tôi trên con đường tráng xi măng rồi bay đến chân trời xa, trắng toát một mảng.

Mười hai giờ, không ai chúc mừng sinh nhật tôi.

Có lẽ tôi không thích Cúc Lộ Lộ, tôi nghĩ.

Trải qua một giấc mộng hết sức lạ thường. Tôi bị ánh đèn trong giấc mộng ấy quấy nhiễu, trong chốc lát ánh đèn tụ lại một điểm rồi lại tản ra trong đêm tối, chiếu rọi khiến mắt tôi đau rát.

Hơn ba giờ sáng gần bốn giờ tôi bật dậy khỏi giường, ánh sáng từ điện thoại trong căn phòng tối đen lóe lên như muốn nổ tung, tôi nhăn chặt đôi mày, nheo mắt nhìn con số nhảy từ 03:37 sang 03:38. Đệt, sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Cổ họng khát ran, rượu uống được đều trôi xuống hết dạ dày, tôi vừa muốn nôn lại vừa khát nước. Ngồi trên giường mà đầu đau như búa bổ, chợt tôi nghe thấy tiếng động lạ.

Cách một cánh cửa, tiếng th ở dốc nhiễu loạn lại kéo dài tựa giấc mộng.

Tôi thấy anh tôi l@m tình với phụ nữ trên quầy bar, tôi biết người phụ nữ đó.

Tôi vịn khung cửa và khẳng định lại mình vẫn đang nằm mơ, Trần Chí Viễn đã nói đêm nay chắc chắn anh tôi sẽ không quay về. Vì thế đôi mày tôi lại giãn ra, ánh mắt lạnh nhạt, hẳn là vậy. Tuy đầu đau như sắp nứt ra nhưng tôi vẫn đứng lặng đó nhìn hai người họ mập mờ dán sát nhau. Chắc là vì khoảng thời gian trước tôi cứ băn khoăn mãi liệu anh tôi có phải xử nam không nên chúng nó mới xâm nhập vào trong tâm trí tôi.

Đôi chân thon thả của người phụ nữ quấn lấy eo anh tôi, cần cổ duyên dáng ngẩng lên hệt con thiên nga trắng. Âm thanh thoát ra từ trong miệng cô nàng hoàn toàn khác so với trong ấn tượng của tôi, đây là sự khác biệt giữa mơ và thực.

Anh tôi sẽ không xuất hiện ở đây cũng như Cúc Lộ Lộ sẽ không phát ra những âm thanh lẳng lơ như vậy.

Cô nàng nhìn thấy tôi bước ra, đôi chân quấn chặt lấy eo anh tôi, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa hoảng sợ, yếu ớt đẩy nhẹ anh tôi: "Chờ đã nào, em của anh đến kìa."

Tôi bị bắt ép trở thành quần chúng trong giấc mơ "kỳ lạ" này, thậm chí không cần phải mua vé vào cửa, tôi là người xem bị bắt trói đến. Tôi nhìn vòng eo bị lộ ra dưới cái áo sơ mi đen của người đàn ông, nhìn bầu không khí bị động tác nhấp nhô gợn lên thành những cơn sóng bạc, nhìn từng đợt hormone thô bạo phả lên mặt tôi. Tôi nhớ ra mình đang tìm nước uống, cảm giác khát ran chuyển thành cơn đau khiến tôi không nhịn được cố gắng nuốt nước bọt.

Tôi nghe thấy anh tôi cười một tiếng, âm trầm huyền ảo, sau đấy lời đáp mơ hồ thoát ra khỏi cổ họng: "Ờ."

Lưng Cúc Lộ Lộ áp vào nền gạch men của quầy bar khiến một mảng da trắng nỏn bị va chạm đỏ ửng lên. Tôi vẫn tin rằng mình đang nằm mơ vì tôi không cảm nhận được bản thân, ngoại trừ cảm giác khát nước. Nhưng rất rõ ràng Cúc Lộ Lộ đã bị ánh mắt của tôi dọa sợ, việc tôi nhìn chằm chằm vào nơi bọn họ giao cấu khiến Cúc Lộ Lộ co rúm người lại, quàng tay ôm chặt lấy cổ anh tôi: "Anh, em trai anh vẫn đang nhìn em."

Anh tôi nói: "Thấy rồi."

Cúc Lộ Lộ lại sắp khóc, tôi đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó. Khi ánh mắt ướt át như chú nai con đó nhìn về phía tôi khiến tôi cảm thấy tôi sẽ sẵn sàng dỗ cô nàng bằng đủ mọi cách, nhưng cô nàng lại dùng ánh mắt này để nhìn anh tôi và nài nỉ anh.

"Chúng ta vào trong đi, được không?"

Từ đầu đến cuối anh tôi cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, tay phải anh chống lấy mép quầy bar, ống tay áo sơ mi được sắn lên một nửa làm lộ ra những đường nét quyến rũ đẹp mắt, thắt lưng buông thõng nằm hững hờ trên eo.

"Làm ở đây." Anh nói.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra viết kiểu nội dung thế này tui cũng sợ lắm chứ, chỉ mong mọi người sẽ miệng hạ lưu tình và đọc tiếp phần sau *quỳ dập gối*