Vùng Đất Vô Hình

Chương 144





Bạt Thiệt và Đao Sơn một người một bướm sau khi rời khỏi núi Sầm cũng không đi xa.

Bọn họ đến một thôn trang vắng vẻ nằm cách núi Sầm chỉ vài chục dặm dường.

Lúc này Bạt Thiệt lại hóa thân thành một phu nhân lý trưởng, kiêu ngạo chào hỏi đám nông dân đang làm đồng.

Sau đó bà ta tiến vào một căn nhà lớn nằm ngay cạnh đình làng.

Đó là nhà của lý trưởng.

Tiến vào nhà, lý trưởng đang nằm gác chân chềnh ểnh trên phản, thấy bà ta, lão có vẻ sợ lắm, vội vàng thu lại dáng nằm cho nó phù hợp.

Bạt Thiệt cũng không nói gì, chỉ lườm một cái làm lý trưởng sợ toát mồ hôi hột.

Thế rồi bà ta tiến vào trong nhà.

Lý trưởng thấy vợ về, lại vội vàng cầm gậy gầm nón đi vội, còn nói với đám người ở: “Tao đi ăn cỗ làng bên, không phải nấu cơm tao.” Thế rồi đi mất hút.

Lúc này trong thư phòng, người thanh niên con trai lý trưởng vẫn đang viết chữ đọc sách, thấy Bạt Thiệt liền vui vẻ chào: “Mẹ, mẹ mới về.” Nói rồi hắn bỏ bút xuống đứng lên.


Thế nhưng Bạt Thiệt cũng không dám cười, chỉ cung kính cúi đầu đáp: “Đại vương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đao Sơn đã trở về.” Con bướm Đao Sơn lúc này cũng chui ra khỏi áo của Bạt Thiệt, bay quanh đầu người thanh niên, phát ra giọng cười the thé: “Úi giời, đại vương thật sự làm con của Bạt Thiệt luôn, cười chết ta.

Ha ha ha” Thế rồi dường như bị cười chết thật, nó rơi xuống trên vai người thanh niên, lăn qua lăn lại.

Người thanh niên lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Mấy chục năm trước, ta đánh với người khác, bị thương nặng, nếu không đoạt hồn đứa trẻ này chắc cũng chết rồi.


Con bướm Đao Sơn lúc này mới ngừng cười, ngạc nhiên nói: “Ai mà lợi hại như vậy? Đánh ngươi gần chết?” Người thanh niên khẽ cười: “Ta cũng không lợi hại, bị đánh là chuyện như cơm bữa.” Con bướm khinh thường nói: “Thôi đi, đừng có giả vờ khiêm tốn.

Năm đó thành lập quân đoàn Ám Dạ, ngươi ta là cùng một cấp độ.

Chẳng lẽ đoạt hồn nhiều lần khiến ngươi yếu đi?” Người thanh niên cười xòa, trả lời: “Cũng không phải yếu đi, thế nhưng ngươi cũng biết thực lực của ta phụ thuộc vào thiên phú của thân xác.

Nếu thiên phú của thân xác không quá tốt, ta cũng không thể nào có được những năng lực thời đỉnh cao.”
Con bướm Đao Sơn cũng không đồng ý.

“Mặc dù ngươi không ở đỉnh cao, thực lực ít nhất cũng phải cỡ tầm chuẩn quỷ vương.

Ta không nghĩ ra có ai lại đánh ngươi gần chết được.”
Người thanh niên ngồi xuống, giải thích.

“Bây giờ thời đại không giống ngày xưa.

Giới tu đạo thiên tài xuất hiện liên tục.

Đừng nói chuẩn quỷ vương, đến quỷ vương thật sự cũng bị người ta đánh cho ra bã.

Đặc biệt là giới trừ tà chuyên khắc chế chúng ta cũng có không ít nhân vật rất lợi hại.

Đánh với người tu đạo, ta không quá sợ hãi.

Nhưng đánh với người trừ tà, ta thật sự đánh không lại…“
Con bướm Đao Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, Đại vương là âm mưu gia, không phải chiến sĩ.

Năm đó giới tu đạo cũng không phải sợ hãi thực lực của ngươi, mà sợ hãi tài trí của ngươi.


Nhưng mà ta rất muốn đi gặp kẻ đã đánh ngươi gần chết một lần.” Khuôn mặt người thanh niên hơi hơi lộ ra vẻ tiếc nuối, trả lời : “Hắn có lẽ đã chết.” Con bướm trợn mắt lên: “Ngươi giết chết hắn?”
Người thanh niên lắc đầu: “Không, hắn tự giết chính mình.” Con bướm vẫn trợn mắt.

“Ta không tin đại vương ngươi không liên quan.” Người thanh niên cười buồn: “Ta chỉ gửi cho hắn một bức thư báo cho hắn về tương lai đồ đệ của hắn mà thôi.” Con bướm lúc này vẫn tò mò hỏi, người thanh niên đành kể câu chuyện về đối thủ đã đánh bại hắn hơn hai mươi năm trước.
Khi đó, giới trừ tà cũng đã rơi vào suy tàn.

Quân đoàn Ám Dạ cũng bắt đầu ngóc đầu trở lại.

Đặc biệt là người dưỡng quỷ, tung hoành Nam Bắc.

Lúc đấy bởi vì đoạt xác người khác, đại vương cũng chưa hoàn toàn mở ra ký ức bị phong ấn.

Thậm chí cũng không ai biết hắn là đại vương, mà chỉ dựa vào tài năng ngồi lên chỉ huy đoàn số mười ba trong quân đoàn Ám Dạ, Huyết Trì đại vương.

Năm đó, quân đoàn Ám Dạ tấn công Thanh Sơn viện nằm ở thị trấn Thanh Sơn, lộ Diễn Châu.

Thanh Sơn viện là một trong bốn phái Trừ Tà còn sót lại.

Đó là một trận chiến thành công với quân đoàn Ám Dạ khi tiêu diệt thành côn Thanh Sơn viện, đánh chết toàn bộ không sót bất cứ ai.

Nhưng vì nhổ cỏ tận gốc, nên quân đoàn Ám Dạ ở lại Thanh Sơn viện thêm một giờ, và quân tiếp viện của người tu đạo đến.

Đó là một trận chiến long trời lở đất, dường như san bằng cả toàn bộ thị trấn Thanh Sơn.

Tại đó các chỉ huy của quân đoàn Ám Dạ đối đầu với một đối thủ mạnh mẽ, Quang Trọng của phái Phổ Linh.


Năm trên tám các chỉ huy của quân đoàn Ám Dạ nằm xuống.

Đại vương lúc đó là Huyết Trì cũng bị đánh sắp chết.

Nếu không phải nhờ vào ký ức mở ra, lấy bí pháp thoát xác bảo hồn chạy trốn, đại vương cũng không còn tồn tại trên đời.

Đó cũng là trận chiến nâng Quang Trọng chân nhân Lê Minh Sơn của phái Phổ Linh lên ngôi “Thiên hạ đệ nhất người trừ tà”.

Lẩn trốn sang đất Thanh Đô trong thân xác một con quạ đen, đại vương đành đoạt hồn một đứa trẻ con trong ngôi làng hiện tại, và trở thành con trai lý trưởng từ đấy.

Mười năm trước, hắn vô tình bắt được một củ khoai thành tinh, ăn xong pháp lực và ký ức trở về một phần.

Hắn dùng quạ đen kêu gọi Bạt Thiệt đến, bà ta liền giết chết vợ lý trưởng, thế thân vào bảo hộ hắn.

Thân xác mới có thiên phú cực tốt, đại vương bắt đầu tu hành trở lại.

Sáu năm trước, hắn đã đạt đến cấp độ chuẩn quỷ vương, bắt đầu suy tính âm mưu khôi phục quân đoàn Ám Dạ.

.