Vùng Đất Vô Hình

Chương 128





Chú Sáu Đệ là một người sạch sẽ.

Hàng ngày kể cả đi làm đồng chú cũng luôn đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Chiều về thấy bẩn là chú thay ngay để giặt.

Trong nhà chú thích nhất là cái giếng nước bên nhà.

Mùa hè mát, mùa đông ấm, nước lúc nào cũng trong veo khiến chú tắm lúc nào cũng được.

Chú đan hẳn một cái giàn để che cái giếng nước yêu quý và nuôi chó để không cho lũ trẻ hàng xóm nghịch ngợm lại gần cái giếng nước.

Thế rồi cuộc sống với cái giếng nước êm đềm đang diễn ra một cách hạnh phúc thì mọi người trong làng đều bỏ nhà bỏ cửa mà đi.
Chú Sáu Đệ tiếc cái giếng lắm nhưng chú cũng tiếc cái mạng của mình.

Trên đường chạy nạn, bụi bẩn, không có nước tắm làm chú càu nhàu suốt cả buổi tối.

Cũng may mệt mỏi làm chú quên hẳn căn bệnh sạch sẽ, lăn ra ngủ khì.

Đêm nay chú Sáu Đệ ngủ rất say.

Chú mơ thấy cái giếng, mơ thấy mình được trở lại nhà và tắm suốt một ngày.

Đang trong lúc dội nước hăng say, đột nhiên trời đổ mưa làm chú Tư phải chạy vào nhà.

Đang trong lúc lau khô đầu tóc, thì chú Sáu Đệ thấy có cái bóng gì thấp thoáng ngoài giếng.


Trời vẫn mưa như trút nước.

Từng hạt mưa lộp độp rơi xuống phên nứa trước nhà.

“Lạ thật.

Mưa thế này làm gì có đến nhà, không vào nhà lại chạy ra giếng?”
Nghĩ vậy nhưng chú Sáu Đệ vẫn lơm khom khoác cái áo tơi rồi đi ra giếng.

Trời vẫn mưa xối xả.

Cái giàn chú đan không quá khít nên nước mưa vẫn rơi xuống đều đều.

Chú Sáu Đệ cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Không có một ai cả.

Chắc chú bị hoa mắt mà thôi.

Chú Sáu Đệ quay người đi vào nhà.

Bỗng nhiên đôi mắt chú bỗng trợn ra.

Phía dưới chân chú, có hai hàng dấu chân bằng bùn đất từ ngoài đi vào.

Nước mưa đã xóa đi không ít dấu chân, nhưng chú vẫn nhìn thấy rõ ràng hai hàng dấu chân trên đất.

Lớp bùn đất thịt đặc sệt khiến mưa rất khó làm trôi đi hẳn.

Hai hàng dấu chân từ phía cổng đi vào, xuyên qua sân nhà chú và đi tới cái giếng bên hông căn nhà.

Chú Sáu Đệ nghĩ, chả lẽ có người vào rửa chân, rồi chơi trốn tìm với mình.

Chú Sáu Đệ lại đi loanh quanh cái giếng ngó trước ngó sau xem có ai không.

Vẫn chỉ là một màn mưa giày đặc.

Kỳ lạ thật.

Chú Sáu Đệ tặc lưỡi một cái rồi đi lại chỗ cái giếng yêu quý xem xét.

Bỗng chú giật mình thấy trên thành giếng có đôi dấu chân bùn mờ mờ.

Chú Sáu Đệ sờ tay vét một cái.

Trên ngón tay chú là dấu bùn hơi vàng nhạt, tuy rất khó nhìn nhưng chắc chắn là bùn đất.


Chả lẽ người ta đi vào đây chỉ để nhảy xuống giếng.

Nghĩ đến đây chú Sáu Đệ bật cười.

Cái giọng hềnh hệch của chú vang trong tiếng mưa và tiếng sấm.

Chú Sáu Đệ cười một lát thì ngừng.

Chú vỗ vỗ bụng, xoa xoa tay hài lòng bởi tính hài hước của mình.

Rồi chú quay vào nhà.

Đột nhiên lúc này, từ dưới giếng, cũng có một điệu cười hềnh hệch vang lên.

Chú Sáu Đệ giật mình đánh thót một cái.

Chú trố mắt nhìn cái giếng phát ra tiếng cười giống hệt mình hồi nãy.

Sống lưng chú bỗng lạnh toát.

Thế nhưng bản tính tò mò vẫn thôi thúc chú tiến đến cạnh cái giếng.

Chú Sáu Đệ nắm chặt lấy cái gàu nước vẫn treo lủng lẳng ở bên giếng, đẩy vào trong miệng giếng, rồi từ từ thả xuống.

Tiếng cái gàu chạm nước vẫn bình thường như mọi ngày: “oạp oạp”.

Chú Sáu Đệ yên tâm hơn, chú cong người nhìn vào trong miệng giếng.

Nước giếng vẫn trong vắt như mọi ngày, không hề có một vệt bẩn.

Chỉ có nước mưa vẫn rơi vào tạo nên những vệt sóng tròn tròn.


Chú Sáu Đệ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần cái giếng không có việc gì là được rồi.

Chú kéo gàu lên thả vào chỗ cũ.

Rồi chú quay vào nhà.

Nhưng lúc này, tự nhiên có cái gì mách bảo chú rằng dưới giếng hình như vẫn có cái gì đó.

Đi được mấy bước , chú Sáu Đệ lại quay lại cái giếng.

Chú lại ngó vào trong.

Thật bất ngờ, bên trong là một khuôn mặt dài ngoằng trắng bệch như da lợn chết trôi ngâm lâu ngày.

Khuông mặt đó phát ra một điệu cười hềnh hệch như hồi nãy.

Chú Sáu Đệ muốn dứt ra nhưng không được.

Một đôi tay trắng hếu vươn ra ôm chặt lấy đầu chú, kéo ghì chú xuống dưới.

Chú Sáu Đệ hét lên một tiếng thật to, nhưng tất cả dường như đã quá muộn.

Chú thấy mình rơi xuống nước, rất sâu, rất sâu vào một vùng tăm tối..