Tình thế bỗng thay đổi chóng mặt. Từ chỗ bị động, Tài đột nhiên trở thành người nắm thế chủ động còn phe địch mất đi ưu thế vốn có.
Sự đảo chiều ngoạn mục này đều là nhờ ánh đèn điện. Hành động bật công tắc của Daniel tuy nhỏ nhưng lại mang ý nghĩa quyết định với cuộc chiến.
Con mắt của cả ba sát thủ băng Con Chó bị lóa trong vài giây. Tài chỉ cần vậy thôi. Cùng với việc ném con dao vào yết hầu tên cầm dao, hắn dùng tay trái rút ra một con dao khác và đâm vào mạng sườn kẻ đang siết cổ mình. Con dao dễ dàng xuyên thủng lớp thịt mềm làm tên kia rú lên một tiếng khủng khiếp.
Thực ra là hai tiếng rú hòa làm một vì cùng lúc ấy tên cầm kiếm cũng ngã ngửa người ra đằng sau. Trên trán hắn cắm một con dao, cán dao vẫn còn rung rung.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Từ nãy đến giờ Daniel nhìn Tài không chớp mắt mà nó vẫn không thể theo kịp được diễn biến sự việc. Nó đoán rằng gần như đồng thời với việc cắm con dao vào kẻ đứng đằng sau, Tài lại rút ra một con dao nữa, con dao thứ ba, bằng tay phải và ném đi mà không cần ngắm, hoặc chỉ cần ngắm trong một phần rất nhỏ của giây.
Kỹ năng của Tài quá siêu việt, giết người mà như chơi đùa. Cho đến lúc này vẫn chưa sát thủ nào khắc chế nổi.
Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông mặt mũi dữ tợn bước vào, trên tay cầm một cây rìu rất lớn. Tài đoán tên này chính là Stan "Rồ Dại". Chỉ có một thằng rồ mới đi cầm cây rìu cho một cuộc chém giết.
Sự xuất hiện của Stan không làm Tài chùn bước chút nào. Hắn nhảy hai bước đến bên cạnh tên sát thủ đang bị thương ở mạng sườn và nhẹ nhàng cắt cổ gã như cắt cổ một con gà. Sau khi hoàn thành công đoạn giết người, hắn gật đầu chào Stan:
- Khỏe không, anh bạn?
Stan gầm lên:
- Mày sẽ phải chết.
- Tao chưa thích chết đâu.
Chưa nói hết câu, Tài đã phóng dao đi. Hắn nhắm vào cổ nhưng Stan tránh được. Con dao ngập sâu vào vai trái của gã.
Stan không thèm rút dao ra mà vẫn để nguyên con dao trên vai. Gã ném cái rìu về phía Tài. Cái rìu rất lớn nên rất khó tránh. Tài chỉ kịp ngã người ra đằng sau, trước con mắt kinh hãi của hắn, cái rìu tựa như mang theo sức mạnh của Thiên Lôi bay sượt qua đầu và cắm sâu vào bức tường đối diện.
Thật là hú vía. Tài nhận thức được rằng tay phải của hắn thiếu một chút tốc độ và sự chính xác để hạ sát con quái vật hình người này, thêm vào đó, Stan khỏe hơn 2P rất nhiều.
Hai yếu tố kết hợp lại khiến tình thế một lần nữa trở nên khó đoán. Rất may phe hắn có tới ba người.
Lúc này trên tay của Stan đã không còn bất cứ vũ khí nào. Daniel chớp thời cơ, đâm một con dao vào đùi đối phương. Stan chịu nguyên cú đâm ấy mà chỉ cười gằn. Hắn thộp lấy cổ Daniel và nhấc bổng lên không trung như người ta nhấc một con gà.
Daniel không thở được, gương mặt lập tức trở nên tím lịm. Tài thấy tình thế nguy cấp, vội vàng lao tới. Hắn giả vờ đâm dao vào bụng Stan, nếu Stan cúi xuống ngăn cản thì hắn sẽ đâm ngược lên mặt.
Nhưng Stan chẳng những đã không cúi xuống, ngược lại còn ưỡn bụng ra mời gọi.
Khoảng cách quá gần, Tài không thể làm gì khác hơn là đâm vào bụng, tin chắc rằng trong người đối phương có mặc một thứ vật liệu gì đó để ngăn con dao lại.
Hắn đã đoán sai. Stan không mặc bất cứ đồ bảo hộ nào, gã chỉ tránh sang một bên để con dao không đâm thủng các nội tạng quan trọng, mặc dù vậy con dao vẫn đâm sâu được vào bên trong vài phân. Stan lại cười gằn. Gã thộp lấy cổ Tài và nhấc bổng hắn lên cao.
Lúc này thì Tài đã hoàn toàn hiểu ra tại sao Stan lại có biệt danh như hiện nay. Gã đúng là một kẻ điên rồ, nhưng sự điên rồ của gã không giống với Daniel mà thiên về sự liều lĩnh và bất cần hơn.
Gã là một chiến binh không sợ đau, không sợ chết và gần như chắc chắn là gã có khả năng tự hồi phục phi thường. Lối chiến đấu của gã nếu áp dụng cho bất kỳ người nào khác cũng sẽ mang lại các kết quả thảm khốc.
Tài chợt nghĩ rằng Emily Hà quả đã rất may mắn vì không rơi vào tay gã này. Đó là một ý nghĩ kỳ lạ và không hợp thời điểm chút nào, nhưng ý nghĩ đó vẫn hiện ra trong tích tắc trước khi nhường chỗ cho nỗi tuyệt vọng.
Sống giữa lằn ranh sinh tử là lời nguyền dành cho tất cả các sát thủ. Không ai thoát được lời nguyền này trừ khi hắn bỏ nghề.
Stan khỏe không sao tưởng tượng nổi. Hắn nhấc bổng hai thanh niên, mỗi người nặng xấp xỉ bảy mươi cân bằng hai tay, trên vai vẫn còn găm con dao của Daniel, phần bụng và đùi vẫn đang chảy máu mà hoàn toàn không cảm thấy khó khăn chút nào.
Oxy không lên được não. Mắt Tài nhòe đi. Hắn rút con dao cuối cùng còn sót lại trong người ra bằng tay trái và bởi vì đang ở trong tư thế cực kỳ bất tiện nên hắn chỉ có thể dùng hai ngón tay để búng con dao. Đây là kỹ năng bí truyền mà sư phụ đã dạy cho hắn. Ông ta nói rằng trên đời này chỉ vài người có thể sử dụng nó một cách thành thạo và lại càng ít người có thể dùng một cách hiệu quả vào thời điểm phân định sống chết.
Tài nhận ra rằng mình đang rơi xuống mặt đất. Hắn vội bò dậy, vừa hít lấy hít để không khí vào trong phổi vừa nhìn về phía Stan. Con dao đã cắm sâu vào cổ của gã, nhưng gã vẫn không chết. Con quái vật ấy vẫn sống.