Sự xuất hiện của cái xà lim ở vị trí này thật kỳ lạ.
Người đàn ông trong xà lim dường như là một tù nhân, nhưng ai lại điên khùng lập nên nhà tù ở vị trí hẻo lánh này?
Xà lim chắn ngang đường, muốn đến nhà máy nước phải băng qua xà lim.
Edgar quát hỏi:
- Ê thằng kia. Mày phạm tội gì mà lại bị nhốt ở đây?
Hỏi liền ba lần không nhận được câu trả lời.
Edgar tức giận, sẵn trong túi có bật lửa, liền lấy nó ra ném mạnh vào đầu gã đàn ông kia. Bật lửa đập vào trán rơi xuống cái lọ đựng đầu người, gã đàn ông vẫn ngồi yên vị, đợi lúc sắp rơi trúng thì tay phải hơi động, ngón tay búng nhẹ một cái, bật lửa bắn ngược trở lại vị trí của Edgar.
Tốc độ của bật lửa thật nhanh, đập ngay vào trán của gã Sát Thần làm nổi một cục sưng vù.
Edgar sợ mất vía.
Gã không biết người này là ai, nhưng căn cứ theo đà bắn của cái bật lửa lúc nãy thì tài năng của người này hơn đứt gã rồi.
Jack thốt lên:
- Là Daniel.
Jacks chưa từng gặp Daniel, nhưng gã biết rằng nhà nước cộng hòa có hai Sát Thần, một là đương kim Tổng thống Trần Tuấn Tài, hai là Daniel.
Daniel sau khi gây rối ở núi Không Tên đã bị Tài bắt giữ, đem về giam tại Dực Long. Người này có một hôn phối đã chết, đầu bị cắt khỏi cơ thể và để trong một cái lọ, suốt ngày mang theo bên mình.
Biệt danh của Daniel đã lừng lẫy khắp Vùng đất Tự Do.
- Ma Thần.
- Ma Thần Daniel. – Edgar nói một cách run rẩy. – Sao hắn lại ở đây?
- Tài biết rằng chúng ta sẽ tìm cách đầu độc nguồn nước. Hắn không thể xuống đây canh gác nên đã di chuyển nhà tù nhốt Daniel xuống chặn đường của ta. Thật đúng là một phương thức khôn ngoan.
Gil nói:
- Hắn chỉ có một mình.
- Một mình hay nhiều mình cũng không làm khó được ta.
Giọng nói của Jack đanh lại. Gã lấy ra một con dao, dùng sức chém một phát thật mạnh vào thanh sắt xà lim làm nó đứt đôi.
Sau bốn cú chém như thế, gã đã mở ra được một ô trống đủ lớn để người bên ngoài có thể bước vào, và người bên trong có thể bước ra.
Jack nói lớn:
- Này Daniel, anh bạn. Hãy bước ra đây gặp chúng ta.
Daniel vẫn ngồi yên bất động, tựa như không nghe thấy gì.
Jack rút ra một con dao, cầm chắc trên tay, định phi nó thật mạnh vào giữa trán của Daniel.
Đúng lúc ấy Daniel mở mắt ra, tròng mắt của gã đen kịt, nhưng không hiểu sao ở xung quanh tròng đen lại thấp thoáng hào quang màu vàng.
Đôi mắt của gã đã mù, nhưng không phải vì thế mà mất đi sự nguy hiểm, ngược lại các năng lực đặc dị của Daniel còn được khuyếch đại lên, mạnh hơn ngày trước nhiều lần.
Jack cảm thấy như mình vừa bị thôi miên, bàn tay của gã trở nên yếu ớt, con dao vừa rời tay đã hết lực rơi xuống đất.
May mắn cho gã, lực thôi miên khi tiến vào trong đầu của Jack đã vô tình kích hoạt cơ chế đề kháng của máu độc, tròng mắt của Jack theo đó cũng đỏ lên và dần trở nên đen kịt.
Tròng mắt của cả hai người đều đen, nhưng sắc đen không giống nhau, sắc đen trong mắt của Jack là màu đỏ đậm quá hóa thành, còn sắc đen trong mắt của Daniel giống như tử thi đã thối rữa, lâu ngày hóa thành màu đen.
Jack nhặt con dao lên, bước vào trong xà lim.
Tựa như cảm nhận được sự nguy hiểm, Daniel nhẹ nhàng đặt cái lọ chứa đầu của David ra đằng sau lưng mình, sau đó đứng dậy đối đầu với người có biệt danh Tử Thần của Đế quốc.
Jack cầm con dao, định đâm vào người Daniel. Tốc độ của Daniel nhanh hơn, gã tước được con dao, đâm ngược trở lại vào ngực Jack. Jack nhịn đau, tóm chặt lấy bàn tay của Daniel.
Sự sống của Daniel bắt đầu rời bỏ gã.
Người thường thì đã chết sau vài giây, nhưng Daniel là Ma Thần, hắn chính là đại diện của cái chết, không phải theo nghĩa bóng, mà là nghĩa đen.
Lý do cơ thể của Daniel toát lên mùi thối rữa, rất đơn giản, là vì gã có sở thích giết người và sau đó chơi bời với cái xác cho đến khi mùi tử thi ám vào người gã, lâu dần thành mùi đặc trưng.
Khi quen David gã đã tìm cách tẩy sạch cái mùi này đi bằng sữa tắm và xà phòng, tuy nhiên nỗ lực thay đổi cuộc sống đã sớm kết thúc cùng với cái chết của vị hôn thê.
Sát Chúa ép buộc gã sử dụng ma túy Hãm Thần. Ma túy Hãm Thần mang theo trí tuệ sơ khai của cây Hãm Thần, nó nhận thức được mùi hôi trong người Daniel và nghĩ rằng gã là người chết.
Ma túy Hãm Thần hủy diệt các thớ thịt trong người của Daniel khiến cho một phần cơ thể của gã không còn sức sống. Mảng đen trong mắt của Daniel cũng là hậu quả của quá trình "tử thi hóa" đang diễn ra tràn lan trên khắp cơ thể.
Có thể nói Daniel là người đã chết một nửa. Nửa bị chết ấy phát ra mùi hôi.
Trường hợp của Daniel hơi giống Henry, nhưng cực đoan hơn Henry vô số lần.
Jack sớm nhận ra rằng nguồn năng lượng sống mà mình hút được từ Daniel chẳng những ít hơn hẳn so với hút từ những người khác, mà lẫn trong dòng năng lượng ấy còn có một ít hạt năng lượng khác thường, khi vào cơ thể không mang lại sự hưng phấn và sức khỏe, ngược lại còn khiến gã yếu đi.