Vùng Đất Tự Do

Chương 397: Trận vây hãm dực long - 5




Thomas nói tiếp:

- Quân số của ta là ba triệu, quân số của địch là bảy triệu người, nhiều hơn gấp đôi ta, chưa kể còn có thêm ba triệu dân. Chúng không dám công khai đối đầu vì chúng ta tấn công chúng từ ba mặt, vì chúng ta là đạo quân thiện chiến hơn và vì chúng không có một danh tướng giàu kinh nghiệm nào đang cầm quân. Logan sau trận thảm bại ở Vùng Ướt đã bỏ đi mất tích, hiện thời không rõ đang ở đâu, Abraham đang phải đào tạo tướng mới. Tuy nhiên chúng sẽ không để tình thế này diễn ra mãi. Trong đầu chúng luôn ấp ủ khao khát phản công và tiêu diệt ta, chỉ đợi thời cơ thích hợp. Vậy thì ta sẽ cho chúng thời cơ ấy.

Gã chỉ tay lên bản đồ tác chiến:

- Nay ta ra lệnh rút toàn bộ vòng vây khỏi Dực Long, tập trung quân sang phía Tây Nam nơi có đồng bằng sông Colorado rất rộng lớn, lấy nơi ấy làm điểm quyết đấu giữa hai bên. Chúng có lợi thế tuyệt đối về quân số và vũ khí. Thắng trận này chúng sẽ có được tất cả, vừa đánh tan chủ lực của ta không cho gượng dậy, vừa giải phóng được Dực Long, tiến tới giải phóng phần lãnh thổ còn lại. Ta tin rằng một người liều lĩnh như Tài tất sẽ chấp nhận lời khiêu chiến này.

Julian và Calvin hiểu ý anh. Julian cười nói:

- Chúng ta quăng miếng mồi cho con cá, chỉ cần chúng không chịu được mà đớp lưỡi câu thì nhất định sẽ đại bại.

Ngày hôm sau, các cánh quân của Đế quốc Đại Bàng được lệnh rút khỏi Dực Long và tập trung tại đồng bằng sông Colorado, nằm trong vùng lãnh thổ phía Tây Nam của nhà nước cộng hòa.

Khu vực này nằm giữa các thành phố lớn nên mật độ xây dựng thấp, ít núi đồi, đất đai trống trải, không gian mênh mông, thích hợp cho việc hội hàng chục triệu quân một lúc.

Tài nhận được tin báo, liền tổ chức cuộc họp với các quan chức cấp cao để hỏi ý kiến.

Alexander nói một cách hào hứng:

- Đây rõ ràng là quân địch đánh lâu không thu được thành quả gì nên muốn mời chúng ta tiến hành cuộc giao tranh trực diện quy mô lớn nhằm kết thúc chiến tranh. Trước đây ta chỉ ngại việc địch áp sát từ ba mặt, không thể phòng thủ được, nên mới rút hết về Dực Long. Bây giờ cả ba Đại Đoàn Quân của chúng đều đã tập trung ở đồng bằng sông Colorado thì còn ngại gì nữa?

Aleksei thận trọng nói:

- Đây hẳn là một cái bẫy, phải cẩn thận mới được.

- Tất nhiên chúng đang dụ ta ra khỏi tổ, nhưng việc toàn quân của chúng đều đã tập trung ở phía Tây Nam là thật. Tương quan lực lượng giữa hai bên là gần hai phẩy năm trên một, số lượng pháo và xe tăng tương đương, vậy thì chúng ta việc gì phải sợ nữa.

Abraham lắc đầu, nói:

- Chúng có một thứ mà ta không có.

Alexander hỏi:

- Là cái gì?

- Là Thomas. Chúng ta chẳng những không có một danh tướng nào xứng tầm với hắn, mà còn không có một tướng tài nào. Nếu còn Logan thì có lẽ đánh được, nhưng Logan đã bỏ đi rồi. Người của ta chỉ đủ trình độ để chỉ huy cấp Trung đoàn, lên đến Sư đoàn chân tay đã luống cuống, đừng nói đến quy mô Đại Đoàn Quân, trong khi trận này bên địch là ba Đại Đoàn Quân, bên ta nếu đánh sẽ là bảy Đại Đoàn Quân, quy mô khủng khiếp vô cùng, trong lịch sử quân sự thế giới chưa từng có trận đánh nào lớn đến vậy. Những kẻ bất tài chỉ nhìn vào số lượng binh sĩ đã đủ choáng ngợp chứ đừng nói đến việc điều binh sao cho hiệu quả. Hơn nữa, nếu ta huy động tổng lực mà thua thì sẽ mất trắng.

- Nhưng đây là cơ hội duy nhất để ta kết thúc trận chiến này. Chứ cứ dằng dai mãi, sau này cũng phải đầu hàng mà thôi.

- Chúng ta dằng dai là có mục đích chứ không phải hèn nhát. Thành phố Dực Long là điểm tập trung của các con đường giao thương chính, tựa như khúc xương chặn họng, phải xóa bỏ thành phố/pháo đài Dực Long mới được xem là chiếm đóng thành công nhà nước cộng hòa. Quân ta đông đảo, buộc địch phải duy trì toàn lực để bao vây. Huy động nhân số ít thì không đủ mà nhân số đông như hiện nay thì không duy trì mãi được. Đừng quên rằng cái ung nhọt ở Glencoe vẫn còn đó, nếu Thomas bị cầm chân ở đây tất lực lượng chống đối hắn sẽ một lần nữa vùng dậy, tìm cách chiếm thủ đô. Hắn vội chứ chúng ta không vội.

Alaxander nghe Abraham nói xong vẫn cảm thấy không thuyết phục chút nào.

- Abraham, tôi cho rằng anh cẩn thận quá rồi. Cơ hội trước mắt không tận dụng, tất sau này sẽ phải hối tiếc. Tổng thống, anh nghĩ sao?

Cuộc họp của Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh diễn ra trong căn phòng được gọi một cách không chính thức là Trái Tim Rồng.

Đây vốn là trụ sở của Dực Long, sau này khi Tài trở thành tổng thống thì hầu như không dùng đến nữa. Bây giờ rút về đây cố thủ, lại trở thành địa điểm hội họp hàng ngày.

Trên cái bàn lớn vẫn còn nguyên vẹn dấu vết do Jackson dùng thanh Huyết Long đâm thủng mặt bàn. Mọi người đề nghị thay bàn mới, nhưng Tài kiên quyết giữ lại.

Hắn muốn lưu lại vết thủng này để tự nhắc nhở mình.

Chiến tranh là cuộc đấu khắc nghiệt, quyết định vận mệnh của rất nhiều người, không bao giờ được chủ quan hay lơ là.