Vùng Đất Tự Do

Chương 387




Từ bên ngoài, những người đàn ông mặc vét lần lượt bước vào, dẫn đầu là một thanh niên cao lớn đeo kính đen.

Người thanh niên ấy là Damon, còn những người đàn ông mặc vét là thành viên trong tiểu đội của gã. Tài đã huy động những người mà hắn tin cậy nhất cho chiến dịch lần này.

Đi cùng Damon là Victoria. Cô gái trẻ chạy tới bên cạnh Marley, đưa cho cô một cái khăn để lau nước mắt.

Marley nức nở:

- Các người cố tình đẩy tôi vào tình thế tồi tệ. Tôi đã sợ hãi biết mấy.

Victoria im lặng suốt buổi, nhưng Tài đã trả lời thay:

- Đừng trách Victoria, là tôi đã buộc cô ta làm vậy. Chiến dịch này không thể thất bại. Marley, phần việc của cô ở đây đã xong, cô có thể trở về nhà được rồi. Sẽ có người đưa cô về an toàn. Tôi đã yêu cầu Abraham cắt cử lực lượng đặc biệt bảo vệ cô, không để ai làm hại được.

Hắn bước tới, kéo ghế ngồi cho Tom Dixon:

- Tom, cứ bình tĩnh, tôi không định giết ông. Tôi cam kết sẽ giữ lại mạng sống cho ông nếu ông làm đúng những gì tôi bảo.

Tom ngồi xuống, hai tay đan vào nhau:

- Anh muốn tôi làm gì?

- Chúng tôi muốn gặp Taylor Fritz. Hãy đưa tôi đến gặp ông ta.

Gương mặt của Tom lập tức sạm lại.

- Taylor? Anh không thể gặp ông ấy. Đó là nhân vật trọng yếu nhất của Vương quốc Pedius, được bảo vệ còn hơn cả nhà vua.

- Chính vì thế mà tôi mới cần ông. Nếu ông đã dứt khoát rằng sẽ không thể giúp gì cho chúng tôi thì chúng tôi còn cho ông sống để làm gì? Tom, nghĩ đi, ông còn trẻ, sự nghiệp đang lên và xem chừng rất được phụ nữ hâm mộ. Cứ nhìn cách ăn mặc của ông là thấy, một con người rất chú ý đến ngoại hình và thời trang. Ông muốn cuộc đời mình kết thúc ở đây như Ron, kẻ sẽ được chúng tôi chôn vùi trong ba mét đất và biến thành phân bón cho cỏ hay sao? Chỉ cần tiến hành vụ này một cách khôn khéo thì ai mà biết được? Chúng tôi sẽ để ông sống và quay trở lại làm việc như thường. Tom, hãy chọn đi, và hãy chọn một cách khôn ngoan. Giúp tôi cũng là giúp ông đấy thôi.

Tom cảm thấy ngột ngạt.

Gã là một kẻ thông minh và giảo hoạt. Sự nghiệp của gã thăng tiến quá nhanh mà không trải qua thử thách đáng kể nào, bởi vậy mà gã chưa lường trước được trong những tình huống như thế này mình nên làm gì. Gã trẻ hơn, cũng không cứng rắn và kiên định như Ron. Nghe qua thì có vẻ là một sự thua kém, nhưng chẳng phải vì thế mà giờ này gã vẫn đang sống còn Ron thì đã chết hay sao?

Nếu đã bị hoàn cảnh ép buộc thì đành thuận theo dòng nước, ít ra như vậy cũng kéo dài được cuộc sống.

Tài nhìn thấu suy nghĩ của Tom. Hắn liền mỉm cười, trấn an thêm lần nữa:

- Anh thấy đấy, chúng tôi đã ăn mặc hệt như nhân viên của anh, nhìn qua thì khó mà phân biệt được. Chúng tôi cũng có thể sử dụng các giấy tờ mà các anh đã mang theo. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ không gặp rắc rối đáng kể nào cả.

Tom hỏi:

- Ông sẽ làm gì Taylor?

- Chuyện đó còn tùy thuộc vào tình hình thực tế, tôi vẫn chưa quyết định.

- Được rồi, tôi sẽ dẫn ông đến gặp Taylor.

- Hay lắm Tom. Thật dễ chịu khi được làm việc với những người thức thời như ông. Nào, bây giờ ta đi thôi.

Tom sửng sốt hỏi:

- Anh đi ư? Chính anh đi ư?

- Có chuyện gì chăng?

- Anh là tổng thống một nước mà lại tự mình vào sâu trong lãnh thổ Pedius. Đó không phải là điều mà một tổng thống nên làm.

- Tôi là tổng thống, nhưng cũng là một Sát Thần nữa. Chiến dịch đánh sâu vào lãnh thổ của Pedius cần những chiến binh xuất sắc nhất. Bản thân tôi không đi thì cử ai đi bây giờ?

Marley ham vui, nghe vậy liền kêu lên:

- Cho em đi cùng với.

Tài lắc đầu, nói:

- Cô sẽ làm vướng chân tôi. Đây là trận chiến của những người đàn ông. Victoria, cô đưa Marley về đi, ở bên ngoài đã có hai mươi thành viên lực lượng đặc biệt chờ sẵn, họ sẽ hộ tống hai người trở về. Cho đến khi tôi trở về thì cả hai người phải ở yên trong nhà, mọi liên lạc với bên ngoài đều phải cắt đứt. Rõ chưa Victoria?

Victoria gật đầu, đáp:

- Rõ, thưa tổng thống.

Tài sử dụng những chiếc xe ô tô mà nhóm của Tom đã dùng để đến đây, đóng vai thành nhân viên an ninh của Vương quốc Pedia, luồn lách đường núi để thâm nhập trở lại vào lãnh thổ đối phương.

Vừa đi, hắn vừa ghi nhớ con đường này.

Sau khi trở về, nhất định phải lập tại đây thật nhiều trạm canh, không để các toán biệt kích vượt qua biên giới một cách dễ dàng như vậy được.