- Việc gì?
- Hãy đến nói với Ron Harper rằng Tom Dixon đang tìm cách loại bỏ hắn ta, và cô muốn giúp hắn chống lại Tom vì Tom là một kẻ đê tiện.
- Chúa ơi, làm sao tôi có thể đóng vở kịch ấy trước mặt Ron được? Ông ta là sếp của tôi trong bao năm và là một con cáo già. Ông ta không thể bị lừa vì một câu chuyện mang tính tưởng tượng. Xin ngài, ngài tổng thống, hãy tha cho tôi, đừng bắt tôi làm việc này.
Marley van vỉ. Thái độ của cô ta không giống người đang đóng kịch, mà là một người đang thực sự sợ hãi vì nỗi phải đương đầu với kẻ giàu kinh nghiệm hơn và bản lĩnh hơn mình nhiều lần.
Tài cố giữ cho mắt mình không cụp xuống. Hắn cảm thấy việc mình đang làm không phải là điều mà một người đàn ông nên làm, nhưng hắn không làm điều này cho hắn mà cho một thứ lớn hơn hắn rất nhiều, đó là nhà nước cộng hòa. Marley là chìa khóa duy nhất giúp hắn mở cánh cửa thâm nhập thượng tầng của Vương quốc Pedius khép kín và bí ẩn. Hắn không thể vì những lời van xin mà bỏ qua cho Marley một cách dễ dàng như vậy.
- Cô sẽ làm được, Marley. Hãy tự tin lên. Victoria sẽ đi cùng với cô. Victoria còn trẻ nhưng đã được chúng tôi đào tạo trong nhiều năm, con bé nhất định sẽ bảo vệ được cô.
- Anh nói thế vì anh không hiểu gì về Ron. Tôi bước chân qua cánh cửa ấy là đã chết nửa người rồi, có Victoria hay không có nó cũng vậy thôi.
Tài đứng lên, lạnh lùng đáp:
- Marley, đây không phải là đề tài để thương lượng. Cô không thể hy vọng lợi dụng được cả hai bên mà không phải trả bất kỳ giá nào. Chúng ta sắp bước vào một cuộc chiến tranh. Bữa tiệc hôm qua của cô đã vi phạm tất cả các điều luật về chống lãng phí thực phẩm của nhà nước cộng hòa, đó là tội chết đó Marley. Tôi nhắm mắt bỏ qua là vì tôi nghĩ rằng cô vẫn còn giá trị đối với chúng tôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ một chiều của tôi mà thôi. Nếu cô không thực sự chứng minh được giá trị bản thân thì tôi sẽ không để cho cô tiếp tục sống như bà hoàng trong khi ngay cả tôi và vợ tôi cũng phải ăn uống một cách dè xẻn. Tôi cho cô hai ngày để chuẩn bị.
Tài bước ra khỏi cửa, lên xe về văn phòng tổng thống.
Hai ngày sau, Marley hẹn gặp Ron ở nhà riêng. Cô dẫn Victoria đi cùng.
Ron dẫn hai người vào nhà. Cử chỉ của gã lịch thiệp như một quý ông đích thực.
- Vào đi, Marley, Victoria.
Marley cười nói:
- Cảm ơn ông Harper.
Ron tỏ vẻ phật ý:
- Đã nói rồi, đừng gọi tôi là ông Harper. Cứ gọi Ron là được rồi.
- Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi gọi ông là ông Harper.
- Tùy cô thôi. – Ron quay sang nói với Victoria. – Victoria, tôi có chút việc muốn bàn với cô chủ của cô. Hãy ngồi đợi chúng tôi ở ngoài. Quản gia của tôi sẽ mang nước cho cô uống.
Phòng làm việc của Ron rộng và đơn giản, hầu như không có vật trang trí.
Marley đã vào đây mấy lần. Trước đây cô không cảm nhận được điều gì đặc biệt, nhưng từ khi phát hiện ra Ron là một kẻ tâm thần bệnh hoạn, cô bỗng sợ phải ngồi trong phòng kín với gã.
Ron ngồi xuống ghế, mặt tối sầm lại.
- Tôi đã bảo đừng bao giờ đến nhà tôi nữa cơ mà? Cô có biết rằng quanh nhà tôi lúc nào cũng có một nhóm nhân viên tình báo của Adriel túc trực hai tư trên hai tư giờ không?
Marley nói với vẻ nghiêm trang:
- Ông Harper, tôi vẫn nhớ rõ lời dặn của ông. Nhưng việc này quan trọng quá đỗi, tôi không thể trao đổi một cách gián tiếp được. Hẹn gặp ông ở địa điểm công cộng thì dễ bị nghe lén, nên tôi chỉ còn cách xin được gặp ông tại đây.
- Tôi hy vọng rằng thông tin của cô sẽ tương xứng với cái giá mà chúng ta phải trả. Cô nói đi.
- Ông Harper, Tom Dixon đã nói với tôi rằng ông ta không hài lòng về chất lượng thông tin mà chúng ta gửi về Vương quốc Pedius, và đây là lỗi của tất cả những người đang hoạt động tại địa bàn.
Ron gằn giọng:
- Lỗi của tất cả những người đang hoạt động tại địa bàn?
- Vâng, tôi hiểu rằng ông ta có lý do để phiền trách tôi, vì tôi đã không đáp ứng được các chuẩn mực rất cao mà ông ấy đặt ra, nhưng ông ấy dường như không chỉ chê trách tôi mà còn có ý muốn đổ lỗi cho cả ông nữa, và điều này khiến tôi thực sự bất bình, vì ai cũng biết rằng ông Harper là người chăm chỉ và có năng lực như thế nào.
Ron Harper đặt hai tay lên bàn, nhìn Marley không chớp mắt.
Ánh mắt của Ron rất nặng, chẳng khác gì tra tấn, dần dần Marley cảm thấy khó thở.
Ron đứng dậy, tiến đến sát bên cạnh Marley, trong suốt quãng thời gian ấy con mắt như ốc nhồi vẫn cứ mở ra trừng trừng, không chớp lấy một cái.
- Thật lạ, Marley, vì hai ngày trước đây Tom còn gửi thư đánh giá rất cao công việc của tôi. Ông ta nói rằng sẽ đề nghị Hoàng đế Pedius trao tặng huân chương Chiến Công cho tôi.
Marley lạc giọng:
- Ông nói đúng. Thật lạ, thật lạ.