Vùng Đất Tự Do

Chương 370




Henry cầm lấy chuôi dao, từ từ rút ra khỏi ngực. Vết thương trên ngực gã bắt đầu liền lại.

Jack cười ré lên:

- Trước khi trí não của nó tự sát thì em trai tôi là người bất tử. Tôi là thần chết còn nó là thần sống. Ngài không thể giết nó được đâu.

Tài thốt lên:

- Làm sao có thể như vậy được? Con dao ấy đã đâm trúng trái tim cơ mà.

- Ngài nghĩ vậy thôi. Đó là một ảo giác. Trên thực tế ngài không đâm trúng bất kỳ thứ gì hết. Khi con dao của ngài đâm vào người hay bất kỳ bộ phận nào bên trong cơ thể Henry, ví dụ tim, gan, ruột già, lá lách, phần cơ thể ấy sẽ mở ra để con dao đi xuyên qua rồi sau đó lập tức khép miệng lại. Ngài có thấy con dao của ngài cứ trôi tuột đi như đang trượt trên một cái máng nước không?

Tài nghe đến đây, chỉ còn biết trợn mắt ra nhìn Henry.

Cơ thể người bình thường quả thật có khả năng bọc lấy các dị vật ngoại lai và giữ nó lại trong suốt nhiều năm, thậm chí cả đời. Bản thân hắn vẫn còn đang lưu lại một viên đạn ở tay trái mà không hề cảm thấy đau đớn hay khó chịu chút nào.

Nhưng biến thái cỡ như Henry lại là chuyện hoàn toàn khác.

Tài rút ra con dao thứ hai, quát lớn:

- Để ta xem năng lực của cậu dàn trải trên toàn thân hay chỉ ở các mô mềm.

Bàn tay vừa động, con dao đã chém vào cổ tay của Henry.

Ý đồ của gã là chặt đứt khớp xương nối cùng các gân cổ tay. Nếu ngay cả xương cũng có khả năng tự liền lại với nhau trong chốc lát thì Henry đã không còn là con người nữa rồi.

Đúng như hắn dự đoán, Henry và những người anh em của gã không dám để cho Tài chặt đứt cổ tay.

Jack nhảy chồm lên, bàn tay vươn ra, tìm cách chạm vào người Tài.

Tài khẽ nghiêng người tránh đi. Cùng lúc ấy linh giác đỏ bừng sáng, một sợi tơ màu đỏ như máu đâm xuyên trán Jack, khiến cho gã Sát Thần khựng lại trong giây lát.

Tài định cắm con dao vào ngực Jack. Hắn tin chắc rằng Jack không sở hữu năng lực giống Henry, dính nhát dao chí mạng này tất chết.

Đúng lúc ấy máu trong người hắn sôi lên, cảm giác bị khống chế hết sức quen thuộc lại hiện về.

Anh em nhà Miller! Chúng đang đứng ở bên ngoài căn phòng này, chọn đúng thời điểm can thiệp vào cuộc đấu sống còn.

Khí huyết trong người Tài nhộn nhạo. Hắn cố đè nén cảm giác ấy xuống, nhưng không dễ chút nào. Xem ra trong thời gian vừa rồi Steward và Roger cũng tiến bộ rất nhanh.

Tài không muốn để máu độc trong người bùng lên. Hắn chộp lấy Logan, cả hai người cùng lao ra khỏi cửa sổ, từ khoảng cách năm mét rơi thẳng xuống nền đất cứng.

Hắn lấy thân mình đỡ cho Logan khỏi bị tổn thương.

Trước mặt hắn hiện ra chín người đàn ông đang bao vây lấy mình, trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Steward Miller, Roger Miller, Sean Forley, Alex Fudge, Kyrie Irving, Braxton Shaw và ba người khác hẳn là các thành viên nhà Moore.

Jack, Raul, Edgar và Henry cũng nhảy xuống, vây lấy hai người bọn hắn.

- Mười ba Sát Thần. – Tài thốt lên. – Thế giới này mới thay đổi nhiều làm sao. Ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Sát Thần cùng tập trung tại một địa điểm như vậy trước đây.

Jack cười ha hả:

- Vẫn còn năm Sát Thần bên phía Meridia sẽ đầu hàng chúng ta. Nhưng chưa cần viện dẫn đến năm người đó vội. Từng này cũng đủ rồi.

Xem ra Jack tự cho mình là người dẫn đầu cả nhóm, và dường như những người khác cũng ngầm chấp nhận vai trò thủ lĩnh của gã.

Tài rút con dao trên tay, hỏi:

- Làm thế nào để Thomas thu phục được năm người ấy?

- Ai cũng nhìn ra John Green là một thằng ăn hại, trong khi tổng thống Thomas Grey mới là lãnh tụ đích thực. Danh tiếng của ngài vang xa khắp nơi, mọi người đều muốn quy phục. Hơn nữa, nếu chúng không đầu hàng thì ta sẽ giết chúng. Tất cả những kẻ kháng cự lại Jack Moore này sẽ phải chết.

Tài nhân lúc Jack còn đang mải nói chuyện, lập tức áp sát lại gần, con dao trên tay một lần nữa tìm cách cắm vào ngực Jack.

Cần phải giết tên này trước tiên. Chỉ có thể mới phá vỡ được vòng vây.

Cặp mắt của anh em nhà Miller đỏ ngầu. Chúng tận dụng sự tương thông huyết nhục trong cơ thể ba người mà tác động lên người Tài.

Toàn thân của Tài khẽ run lên. Đầu óc của hắn tràn ngập những cảm xúc nguyên thủy, trong khi tâm trí của hắn quên bẵng mất mình đang định làm gì.

Con dao trên tay bất giác trở nên vô lực.

Mũi dao chạm được vào ngực của Jack nhưng không gây ra được bất cứ tổn thương nào.

Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. Jack đặt tay lên đầu Tài, cười một cách quỷ dị:

- Tổng thống, ngài đã sống quá lâu rồi.