Tài bước vào nhà riêng của hắn.
Những người phục vụ thấy hắn trở về, sắc mặt lập tức bừng sáng, một vài người còn bật khóc.
Tài vỗ nhẹ lên vai, ra hiệu cho họ bình tĩnh.
Hắn tiến vào trong phòng khách, thấy Luka Magnotta đang đứng đó, trước mặt gã là hai đứa con nhỏ của hắn. Trên cổ Long kề một con dao.
Thùy Trang đang rấm rứt khóc, thấy bố càng khóc tợn.
Tài nói:
- Luka, Lữ Đoàn Đỏ đã đầu hàng. Jackson đã bại trận, từ nay ta là Tổng thống nhà nước cộng hòa. Buông dao xuống đi, ta tha tội cho anh.
Luka cười nhạt:
- Bao giờ tổng thống Jackson trực tiếp đến đây nói với tôi những lời đó thì tôi mới tin.
- Jackson sắp chết rồi. Chẳng nhẽ anh muốn chịu chung số phận với lão ư?
Tài vừa nói vừa tiến tới, Luka quát lớn:
- Phó Tổng thống, xin đừng tiến lên nữa. Tôi biết anh có khả năng khống chế tâm lý người khác trong khoảng cách gần. Nếu anh bước thêm bước nữa tôi sẽ cắt cổ thằng bé này. Anh có hai người con, chết đi một đứa chắc không sao đâu nhỉ?
Câu nói ấy quả nhiên đã buộc Tài phải dừng bước.
Khoảng cách giữa hai bên lúc này là năm bước chân.
Lần đầu tiên kể từ khi xây nhà mới, Tài nhận ra rằng phòng khách lớn quá cũng có điểm bất lợi.
Nhưng ngay cả nếu lại gần Luka hắn cũng không phát huy được phần Đỏ trong Linh Giác.
Linh Giác là cái bất biến, còn Đỏ phụ thuộc vào sức khỏe.
Thậm chí hắn còn không thể biến đôi mắt mình trở thành màu đen. Điều này nghe có vẻ hài hước nhưng đó là sự thật. Người ta không thể tức giận khi không còn sức để tức giận.
Nếu Luka biết rằng Tài đã trở thành một kẻ vô hại, có lẽ gã đã tiến lên giết phắt hắn mất rồi.
Tài cười nói:
- Luka, đừng lo, vào lúc này tôi rất yếu. Tôi không đánh lại được anh.
Tài càng nói thật Luka càng sợ. Hắn nghĩ rằng Tài đang lừa hắn.
- Nếu Phó Tổng thống mệt thì xin hãy đi nghỉ. Cứ để hai con lại cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc chúng cẩn thận.
Bây giờ Tài đã hiểu tại sao Jackson lại để Luka một mình ở đây. Gã quả là kẻ rất khó đối phó.
Tài móc túi, lấy ra một bộ bài. Đã lâu lắm rồi hắn không chơi bài, nhưng trong nhà lúc nào cũng đặt vài bộ. Lúc bước vào đây hắn nảy ra ý cầm nó mang theo.
- Anh nói đúng, Luka, tôi sẽ đi nghỉ một lát. Nhưng trong thời gian đấy nhờ anh cho bọn trẻ chơi bài hộ tôi, cả hai đứa đều mê đánh bài lắm.
Luka không tin:
- Trẻ con bé tí biết gì mà chơi.
Long đáp ngay:
- Cháu thích chơi bài.
Trang ngây thơ hỏi lại:
- Em có thấy anh chơi bao giờ đâu?
Luka rít lên một tiếng chói tai.
Đúng lúc ấy Tài nhảy lên phía trước, hai lá bài cùng bay ra.
Kỹ năng bắn bài của hắn vẫn hết sức điêu luyện, trong nháy mắt đã cứa đứt cổ tay của Luka.
Thật không ngờ Luka bị đứt cổ tay mà vẫn không chịu buông con dao xuống đất. Hắn thu tay trái về, dùng cả hai tay cầm chặt con dao, định cắt cổ Long.
Thằng bé rút phắt con dao bấm mà Daniel đã tặng năm nào, đâm luôn vào ngực Luka. Gã Sát Thần ré lên một tiếng thê thảm.
Con dao bấm này lúc thu vào nhìn như đồ chơi trẻ em, Luka nghĩ là vật vô hại nên không để ý.
Lực tay của Long quá yếu, chỉ có thể đâm sâu được vài phân, nhưng thế là đủ rồi.
Tài đã kịp lao tới, con dao trên tay cắm vào cổ Luka, đẩy gã ngã lăn quay xuống đất.
Cơ thể của Luka gục trên vũng máu, không chết ngay mà giãy dụa liên hồi.
Tài vội bế Trang lên, không cho nó nhìn cảnh tượng ấy. Hắn quỳ xuống, nói với con trai:
- Bố xin lỗi, bố xin lỗi. Con có sao không?
Long lắc đầu, đáp:
- Con không sao. Tên này đáng chết. Bố giết hắn đi. Hay là để con tự tay giết hắn? Con sẽ làm cho bố cảm thấy tự hào.
Tài vụt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Long sinh ra trong thời đại của Liên Minh, cho dù Tài đã cố gắng hết sức bảo vệ, thằng bé vẫn bị cuốn vào vòng tranh đấu của người lớn.
Long đã quá quen với cảnh giết chóc. Nó cảm thấy cuộc đời của bố mẹ nó và anh em nó quá đỗi bất ổn, gia đình nó có quá nhiều kẻ thù, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người từ đâu bước đến để khống chế, giam giữ, âm mưu sát hại các thành viên trong gia đình nó, dẫn đến ý nghĩ rằng việc trả đũa bằng các biện pháp tương tự là điều đương nhiên.
- Không được. – Giọng Tài nghẹn lại. – Chúng ta sẽ cố cứu chữa cho người này.
Long giương mắt ra nhìn bố, dáng điệu hết sức kinh ngạc:
- Tại sao? Hắn đã tìm cách giết chúng ta.
- Nếu con muốn sống trong rừng rú thì con giết ai cũng được, nhưng nếu con muốn sống trong một xã hội văn minh, không phải ngày ngày lo lắng về những người xa lạ tìm cách giết mình thì con phải đối xử với họ bằng luật pháp. Điều đó vô cùng khó khăn, bố biết, bố cũng muốn giết người này như con vậy, nhưng bố của con sẽ lên làm tổng thống và ta không muốn rằng việc đầu tiên ta làm trên cương vị tổng thống là phủ nhận tất cả các lý tưởng của chính mình.
Long cúi xuống quan sát Luka. Ánh mắt của nó không có vẻ gì sợ hãi mà chỉ có sự phấn khích và tò mò.
Luka đã ngừng giãy dụa từ lúc nào. Tên Sát Thần đã chết.
Thằng bé ngước nhìn Tài, nói:
- Bố ơi, hắn chết rồi. Vậy là con đã phụ bố giết người đầu tiên.
Đôi mắt của Tài tối sầm lại.
Thật không thể tin nổi. Long còn giết người ở độ tuổi nhỏ hơn cả hắn nữa kìa.