Vùng Đất Tự Do

Chương 332




Hercules lúc này đã bám được trên trần xe, tay phải liên tiếp đấm xuống. Cú đấm đầu tiên làm trần xe móp méo, cú đấm thứ hai xuyên thủng qua lớp vỏ thép tựa như nó được làm bằng bìa các tông.

Abraham nhoài người, kéo ngoặt tay lái sang bên phải làm Hercules mất thăng bằng văng ra khỏi xe, nhưng chiếc xe cũng tông mạnh vào một chiếc cây lớn mọc ven đường, phần đầu vỡ tan, không di chuyển tiếp được nữa.

Tài mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Hắn chăm chú quan sát Hercules, nhận ra rằng tên này cao lớn hơn trước.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở văn phòng của Mc Alister, lúc đó Hercules cao chừng hai mét, bây giờ gã phải cao tối thiểu hai mét ba mươi phân.

Chẳng lẽ tên này vẫn đang tuổi lớn?

Tài hỏi:

- Hercules, mấy năm không gặp, thật không ngờ anh càng lúc càng cao đấy.

Hercules đáp:

- Ma túy Hãm Thần khiến tôi như vậy. Năm mười sáu tuổi tôi cao có mét bảy thôi.

Câu nói ấy làm Tài sửng sốt:

- Vậy là anh càng uống nhiều ma túy càng cao lên. Thật không thể tin được. Chẳng lẽ quá trình này không bao giờ dừng lại?

- Ngài Sát Chúa nói cơ thể tôi giống như cá sấu, không có trần giới hạn trên cho kích thước cuối cùng. Chừng nào vẫn còn được uống ma túy thì vẫn còn to ra. Nhưng tôi khác người bình thường.

- Đương nhiên là khác hẳn rồi, làm gì có ai như anh.

- Ý của tôi không phải như vậy. Người bình thường khi trọng lượng tăng lên đến một ngưỡng nào đó, thường là một trăm cân, thì xương sống sẽ không chống đỡ nổi sức nặng mà bị uốn cong xuống, càng nặng càng trở nên chậm chạp và dễ chết vì đủ thứ bệnh. Nhưng tôi không giống như vậy. Tôi càng cao lớn thì sức càng khỏe và năng lực vận động càng linh hoạt. Sức mạnh tích tụ trong cơ thể tôi tỷ lệ thuận với chiều cao. Ngài Sát Chúa nói rằng chỉ cần cho tôi đủ thời gian thì tôi có thể đấm thủng cả một chiếc xe tăng.

- Điều đó nghe thật khiếp đảm. Tôi nghĩ anh có thể chiến thắng Sát Chúa nữa đấy.

- Không, điều đó không thể thực hiện được.

- Vì sao?

- Bởi vì.. ngài Sát Chúa không giống chúng ta. Tôi không biết phải giải thích điều đó như thế nào, nhưng đó là sự thật. Vì vậy mà ngài được gọi là Chúa còn chúng ta là Thần. Những người như tôi và anh ở một đẳng cấp thấp hơn và không sự tiến bộ nào, cho dù lâu dài và bền bỉ đến đâu, có thể san lấp được khoảng cách ấy.

Tài cảm thấy câu nói của Hercules có phần phi lý, nhưng hắn không muốn chế giễu lòng tôn sùng mà gã dành cho Sát Chúa.

- Hercules, tại sao anh lại cản đường tôi?

- Để hoàn thành hợp đồng. Nếu không giết được anh thì sau này còn ai thuê chúng tôi nữa? Vốn ngài Sát Chúa nghĩ rằng mình Apollo đã đủ rồi, nhưng anh khá lắm, bẻ gãy được cả hai tay của cậu ta. Năm xưa anh mở đường rút cho chúng tôi, tôi vẫn còn nhớ chuyện đấy. Nhưng mệnh lệnh của ngài Sát Chúa không thể không thi hành.

- Nhớ được vậy là tốt rồi.

Tài không muốn đôi co mất thời gian. Hắn rút dao ra, nhảy chồm tới, đâm thẳng con dao vào ngực Hercules. Thay vì tránh né, Hercules nắm tay lại, đấm luôn vào mũi dao.

Cú đấm ấy thật khủng khiếp. Thông qua linh giác, Tài có thể nhìn thấy khoảng không gian phía trước bàn tay của Hercules đang biến dạng. Đây là hiện tượng vật lý hiếm gặp mà hắn chỉ quan sát thấy vài lần trước đây, không lần nào trong số đó có nguyên nhân từ phía con người. Đó thường là những quả tên lửa hoặc đạn pháo di chuyển với tốc độ siêu cao, hay một vụ nổ gây ra sức ép rất lớn. Vậy mà Hercules đang làm được điều tưởng chừng bất khả thi với sức mạnh con người.

Tài tin chắc rằng cú đấm của Hercules sẽ làm con dao của hắn vỡ vụn. Tất nhiên bàn tay của Hercules cũng sẽ bị tổn thương, nhưng mức độ tổn thương thật khó nói trước. Hắn không muốn đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm, bởi vì nếu được đà, cú đấm của Hercules sẽ nện thẳng vào ngực hắn. Trong điều kiện sức khỏe hiện nay, đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời của Trần Tuấn Tài.

Tài vặn người, cơ thể đang bay trên không ngoặt vuông góc sang bên phải năm mươi phân, rồi hắn vặn người lần thứ hai khiến cho cơ thể lại ngoặt vuông góc thêm lần nữa để bay theo chiều cũ. Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, người trần mắt thịt như Sophia hay thậm chí ngay cả Abraham cũng không theo kịp, do vậy không nhận thức được nó phi thực tế đến mức nào. Chẳng khác gì con cá quẫy đuôi trong nước để đảo chiều trong khoảng cách vô cùng ngắn, nhìn thì đẹp và thanh thoát mà khi tự mình thực hiện mới nhận ra điều đó đòi hỏi kỹ năng cao siêu đến không tưởng.

Hercules thấy Tài tránh cú đấm của mình một cách thần kỳ như vậy, trong đầu phát sinh cảm giác choáng váng. Gã nhận ra rằng mình đang bị lỡ nhịp, cú đấm bằng tay phải rơi vào khoảng không, trong khi Tài đã tiến sát bên cạnh, con dao lần này hướng thẳng vào cổ. Gã liền tung ra cú đấm thứ hai bằng tay trái, nhờ ưu thế chiều dài sải tay mà một lần nữa đi sau về trước. Cú đấm ấy tựa như sấm sét, còn chưa nện vào đầu mà Tài đã phát sinh cảm giác khó thở.