Vùng Đất Tự Do

Chương 313




Hai ngày sau, Tài âm thầm rời khỏi nước cộng hòa để tiến vào vùng lãnh thổ của đất nước Oconnell láng giềng.

Vùng đất này trước đây hắn từng qua lại vài lần. Hắn cảm thấy có chút buồn bã và nuối tiếc khi cách đây vài tháng nó vẫn là một phần của Liên Minh, vậy mà bây giờ đã thuộc về một quốc gia độc lập, để rồi chính quốc gia ấy cũng sẽ sớm không còn nữa và bị sáp nhập vào một quốc gia khác.

Hắn đi một mình. Trước hắn và sau hắn có các nhóm nhỏ di chuyển một cách riêng rẽ, với một kế hoạch ám sát tuy được xây dựng vội vã nhưng chặt chẽ và dường như sẽ có hiệu quả.

Theo tin tức tình báo của Adriel, Đế quốc Đại Bàng sẽ chiếm được thành phố Peoria, quê hương của Kevin O'connell trong vòng chậm nhất là hai ngày nữa. Đại Đoàn Quân Sao Băng sẽ tiến hành cuộc duyệt binh quy mô lớn ở đây nhằm sỉ nhục Kevin và lên tinh thần cho đội quân chiếm đóng.

Cả ba anh lớn của nhà Grey đều sẽ tham dự.

Trước đó Kevin đã đồng ý nhượng lại khu vực giàu tài nguyên El Taco cho nhà nước cộng hòa như Tài yêu cầu. Đa số diện tích khu vực này là núi đồi. Lữ Đoàn Đỏ đã triển khai một sư đoàn pháo binh và hai sư đoàn bộ binh chiếm giữ các điểm cao, đảm bảo khả năng phòng thủ trước các cuộc tấn công từ dưới đánh lên.

Để tránh bị nhận diện, Tài dán một lớp râu ria xồm xoàm và đeo một cái kính giả cận hình vuông. Gương mặt của hắn đã thay đổi hoàn toàn, phải người quen biết nhìn thật kỹ mới nhận ra được.

Tài đến thành phố Peoria vào lúc trời tối. Người của Adriel đợi sẵn ở đó liền dẫn hắn vào một khách sạn tồi tàn nằm gần khu vực quảng trường, nơi đoàn quân chiến thắng dự kiến sẽ tiến hành lễ duyệt binh.

Thành phố này chẳng khác gì thành phố ma. Dân cư đã kéo nhau bỏ chạy từ tuần trước, những người ở lại hoặc không còn gì để mất hoặc chán ngán cuộc sống dưới thời của tổng thống Kevin O'connell và hy vọng sẽ tìm được cơ hội mới dưới thời tổng thống Thomas Grey.

Xét cho cùng một quốc gia vừa mới khai sinh cách đây ba tháng thì chưa thể xây dựng được lòng tự hào dân tộc cho cư dân của nó. Oconnell là một quốc gia không có lịch sử, không có bản sắc và sự tồn tại hay diệt vong của quốc gia này không hề tạo nên một gợn sóng nào dù là mong manh cho phần đông cư dân vốn vẫn tự xem mình là người của Liên Minh.

Sau khi nhận phòng và tắm rửa, Tài đi tìm một quán bar gần khách sạn, âm thầm theo dõi diễn biến thời cuộc.

Khách trong quán bar đa phần là những người đàn ông già nua, độc thân. Đất nước Oconnell gợi nhớ về châu Âu thế kỷ mười bốn, thời kỳ ngành in ấn chưa phát triển, do vậy không có báo chí, và đương nhiên cũng không có phát thanh, truyền hình. Người ta chỉ có thể giải trí với cốc rượu trên tay và bắt chuyện với những người ngồi xung quanh.

Một khách hàng già nua nói với chủ quán:

- Những người chạy loạn nói rằng Đại Bàng cũng bắt lính như Oconnell vậy. Tôi già rồi. Nhưng trông anh vẫn còn trẻ và khỏe mạnh, có lẽ chúng sẽ bắt anh đi lính đấy Bertrand.

Người đàn ông có tên là Bertrand đáp:

- Tôi cũng sợ vậy.

- Sao anh không chạy đi?

- Chạy đi đâu? Tôi không có nơi nào để đi.

- Chạy sang Liên Minh và gia nhập Dực Long. Nghe nói họ đối xử với dân thường rất tử tế.

- Tôi không giúp gì được cho họ. Họ sẽ không nhận tôi đâu.

- Họ nhận tất cả mọi người. Họ đã nhận bảy triệu người, nhận thêm anh nữa cũng chẳng làm cho họ nghèo hơn được.

Bertrand cười khan, xem ra vẫn không muốn đi.

- Người đứng đầu Dực Long ấy, có phải tên là Trần Tuấn Tài không nhỉ? Tôi không hiểu tại sao mọi người đều trông đợi hắn ta sẽ làm được điều gì đó để kết thúc thời buổi loạn lạc. Nếu phải đánh cược thì thà tôi đánh cược vào Thomas còn hơn. Đó là một con người mạnh mẽ và quả cảm.

Người khách già nua nói:

- Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng cháu trai của tôi nói rằng Tài là một sát thủ huyền thoại và là nỗi khiếp sợ của tất cả các thế lực ở Vùng đất Tự Do. Hắn đã xây dựng Dực Long từ năm mười sáu tuổi, thời điểm mà tôi vẫn còn đang chìm đắm trong các trò chơi điện tử với đám bạn con nít. Hắn đã tham gia giết chết Tư Lệnh Mc Alister, kẻ mà tôi cho rằng dẫu có chết hàng nghìn lần cũng không hết tội, đã đánh bại Tứ Đại Sát Thần và đến Khu Đông để giải cứu các đoàn xe lương thực ngay trước mũi Thomas. Nghe nói quân đội Đại Bàng đã bắn hàng nghìn phát đạn vào người hắn mà hắn vẫn không chết.

- Tôi nghĩ đó chỉ là những lời bịa đặt thôi. Nghe đã thấy hoang đường rồi.

Tài ước gì mình có thể nói với Bertrand rằng tất cả những chiến tích ấy đều là sự thật.

Giữa lúc cuộc nói chuyện còn đang diễn ra sôi nổi, thì nền quán bar bắt đầu rung chuyển.

Những chiếc xe tăng sơn màu đen, treo cờ in hình đại bàng rầm rập tiến vào thành phố.

Các toán lính tay cầm súng đi theo các hàng lối chỉnh tề, thể hiện rõ uy quyền của đội quân chinh phục. Chúng xộc vào quán bar, tuyên bố áp đặt lệnh giới nghiêm lên toàn thành phố. Kể từ nay hàng quán sẽ phải đóng cửa lúc sáu giờ tối và người dân không ai được phép ra khỏi nhà trừ những trường hợp khẩn cấp.

Tài đứng dậy, trả tiền và nhanh chóng trở về khách sạn