Vùng Đất Tự Do

Chương 302




Kevin lẩm bẩm:

- Có lẽ vẫn còn một cách nữa.

- Ồ, cách nữa? Cách gì? – Jackson hỏi.

- Chúng ta có thể yêu cầu Trần Tuấn Tài ám sát Thomas.

Jackson cười nhạt:

- Đó là cách của anh sao?

John đứng phắt dậy:

- Tại sao lại không? Ông có biết chúng tôi đang phải trả cho hắn bao nhiêu tiền một năm không? Ba tỷ đô la Liên Minh đấy. Với ba tỷ người ta có thể làm được bao nhiêu việc. Thomas đã tự nhận mình là Đại Nguyên Soái Tổng Tư Lệnh..

- Nhưng là của Đế quốc Đại Bàng, không phải của Liên Minh.

- Mặc xác chuyện bắt bẻ câu chữ của các ông, tôi chỉ biết rằng hắn đã tự nhận mình là Tư Lệnh và thế là đủ điều kiện để kích hoạt hợp đồng rồi. Jackson, chính ông chứ không phải ai khác đã khuyên tôi tìm đến hắn, ông cũng có trách nhiệm trong việc này. Hãy thúc ép hắn làm điều mà hắn đã hứa với chúng tôi. Cứ quyết định như vậy đi, tôi tuyên bố rút khỏi vụ này và trở về miền Tây yêu dấu của tôi.

Jackson quát lớn:

- Anh không được rời khỏi đây, John. Không ai được rời khỏi đây. Chúng ta cần phải cầm cự với Thomas cho đến khi giành được chiến thắng cuối cùng. Chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế.

- Thôi, thôi, vứt mẹ cái ưu thế của ông cho chó gặm đi. Chừng nào ông chết mất bảy trăm nghìn quân và mất hết sạch các sư đoàn chủ lực thì ông mới được nói với tôi bằng cái giọng ấy. Tôi tuyên bố bỏ cuộc. Tôi công nhận chủ quyền ở Khu Đông của Thomas và tôi cũng tự thành lập quốc gia riêng của mình. Từ nay tôi và người của tôi không còn thuộc về Liên Minh nữa. Tạm biệt Jackson, tạm biệt Kevin.

John nói xong rồi vỗ đít đi ngay.

Các đạo quân của John được lệnh triệt thoái hoàn toàn khỏi Khu Đông để trở về Khu Tây.

Kevin cũng nói:

- Jackson, việc đã đến nước này, có cố cũng chẳng để làm gì.

- Ngay cả anh cũng ngu dốt như vậy.

- Hãy cẩn thận giọng điệu của mình. Ông đang nói chuyện với tổng thống của một quốc gia mới.

Jackson cười nhạt.

- Kevin, sao anh ngu thế? Anh nghĩ Thomas sẽ tha cho anh ư? Hắn sẽ đánh đến tận cửa nhà của anh và tước bỏ mọi thứ thuộc về anh. Tôi dám cá rằng đất nước của anh sẽ không tồn tại được quá một trăm ngày. Tin tôi đi.

Gương mặt của Kevin xám xịt, nhưng gã không tranh cãi với Jackson.

Lữ Đoàn Xanh rời khỏi Khu Đông ngay trong buổi trưa hôm ấy.

Chỉ với bốn trăm nghìn quân còn lại, Jackson cũng không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng rút quân.

Tam quân tiến đánh Khu Đông gần thắng lợi, chỉ vì một trận ở Oregon mà tan rã.

Trận đánh này đã khai sinh ra một lúc bốn quốc gia. Trong lịch sử Vùng đất Tự Do chưa có sự kiện quân sự nào lại có sức ảnh hưởng như vậy.

Ngay cả Thomas cũng không ngờ tình hình lại xoay chiều nhanh đến thế.

Khoảng cách giữa thất bại và chiến thắng, giữa đỉnh cao và vực sâu, giữa vinh quang và nhục nhã, sao mà mong manh. Nếu như gã không quyết đoán ở Oregon thì giờ này có lẽ đã bị đối phương chặt đầu rồi cũng nên.

Đế quốc Đại Bàng nhanh chóng thu hồi lại các vùng đất đã mất và lập tức bắt tay vào trồng trọt vụ lương thực mới.

Các nhà máy sản xuất vũ khí được khôi phục, nhưng rất nhanh gặp phải vấn đề thiếu nguyên liệu.

Tình hình ở Vùng đất Tự Do bây giờ hết sức phức tạp. Đông, Tây, Nam đều đã thành lập nhà nước riêng biệt, ngay cả khu vực trung tâm nơi thuộc quyền quản lý của Jackson cũng sẽ sớm đi đến quyết định tương tự.

Trước đây khi các bên còn thuộc về một thực thể thống nhất mang tên Liên Minh, Quintus phải cung cấp vũ khí miễn phí theo yêu cầu của Bộ Tổng chỉ huy, bây giờ gã không cần phải làm điều đó nữa.

Gã bán vũ khí và nguyên liệu thô dùng để sản xuất vũ khí cho cả ba quốc gia. Phần lớn lợi nhuận gã giữ lại cho riêng mình, còn một phần nhỏ chuyển về cho Lữ Đoàn Đỏ. Dẫu sao thì trên danh nghĩa hai bên vẫn cùng thuộc về Liên Minh và đang cộng tác với nhau. Thêm vào đó Lữ Đoàn Đỏ đang quản lý Máy Mẹ, cỗ máy duy nhất có thể điều chế ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết. Gã cần phải duy trì mối quan hệ thân hữu giả tạo với Jackson để tiếp tục nhận được ma túy Hãm Thần.

Thomas đồng ý bán lương thực cho Quintus với giá ưu đãi. Sau đó Quintus lại mang số lương thực này bán lại cho các bên với giá cắt cổ, nhờ vậy mà kiếm được một khoản tiền lớn.

Gã sớm cho tất cả cùng thấy mình là một nhà buôn bẩm sinh và là một kẻ có đầu óc nhạy bén với thị trường.

Kết quả là Khu Bắc ngày càng giàu hơn. Dòng người dồn dập đổ về vùng đất do Cá Voi Xanh quản lý với hy vọng tìm được việc làm. Các ước tính thô sơ cho thấy dân số ở Khu Bắc đã nhiều ngang với khu vực trung tâm Vùng đất Tự Do.

Tình hình hòa hoãn không thể kéo dài. Các nước đều đang tích cực xây dựng lực lượng vũ trang chờ tái chiến lần nữa