Ngọn núi rất cao, đường đi hiểm trở, đoàn người gồm toàn các sát thủ cừ khôi cũng chỉ có thể tiến lên một cách chậm rãi.
Nơi đây là khu vực hẻo lánh, dân cư thưa thớt, thiếu hẳn ánh sáng đèn điện. Thêm nữa hôm nay mây đen rất nhiều, che khuất ánh trăng, cách xa vài mét đã không nhìn thấy gì.
Người của Abraham được trang bị đầy đủ các công cụ hỗ trợ, tin tưởng rằng có lợi thế hơn Daniel chỉ có một mình.
Khi qua được hai phần ba chặng đường, Tài chợt cảm thấy như có ai đó đang bám theo mình. Hắn liền ra lệnh cho cả đoàn dừng lại.
Mọi người cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện được điều gì khác lạ. Chỉ có điều cảm giác ấy vẫn cứ lẩn quất tựa như bám dính vào trong đầu Tài.
Tài nhận ra rằng mình không "đi săn" từ lâu lắm rồi, bao nhiêu kỹ năng tưởng đã trở thành bản năng đều thui chột hết sạch.
Từ khi hắn lên làm thủ lĩnh băng Con Lợn Nái Sề, rồi sau đó là Dực Long Mười Đầu, hắn chủ yếu đấu trực diện giữa ánh sáng ban ngày. Những lần đi săn đơn độc trong bóng đêm như với thằng Athony ở phố Hoa Nhài trở thành kỷ niệm xa vời, chẳng khác gì ký ức từ kiếp trước.
Đầu hắn bất giác nghĩ miên man. Hắn đã đi một chặng đường rất dài mà người thường không sao tưởng tượng được, để từ một thằng bé mười tuổi mồ côi không người bảo bọc trở thành Phó Tư Lệnh Liên Minh, lại còn là Sát Thần. Chuyện đó chẳng phải đáng tự hào hay sao?
Chỉ là địa vị của hắn ngày hôm nay tuy cao mà chưa vững, chưa mang lại cho hắn cảm giác an toàn. Hắn cảm tưởng như chỉ cần lơi lỏng một chút thôi là tai kiếp sẽ đổ ập lên đầu hắn, gia đình hắn và tổ chức của hắn.
Suy nghĩ ấy vừa hiện ra trong đầu, linh tính lại một lần nữa báo động.
Hắn dừng lại, thận trọng quan sát bốn bên.
Giữa bóng tối, ở khoảng cách mười mét, hiện ra hai ngọn lửa màu vàng nằm ngang, song song với mặt đất.
Ngọn lửa màu vàng? Thật điên rồ, đó là cặp mắt của một sinh vật nào đó.
Tài nhận ra điều đó, trong bụng hơi lạnh. Đang định tiến lại gần, thì ngọn lửa màu vàng ấy đã vụt biến mất.
- Là Daniel. – Tài hô lớn. – Hắn đang ở bên cạnh chúng ta.
Nhưng sao mắt nó lại có màu sắc khác thường đến thế?
Tài cố tình nói cho Daniel nghe:
- Daniel, bọn tao lên đây để nói chuyện, không có ý xấu gì cả. Mày hai lần tấn công phòng điều chế ma túy Hãm Thần của Liên Minh, gây ra rắc rối lớn, chuyện này là như thế nào? Tao cần một lời giải thích.
Daniel không trả lời. Đáp lại câu hỏi của Tài là gió núi thổi lồng lộng.
Gió thổi mây bay đi, để lộ ánh trăng sáng.
Một người trong nhóm của Tài đột nhiên tiến về phía trước hai bước.
Abraham quát:
- Định làm gì?
Nói còn chưa hết câu, đã thấy tên sát thủ ấy lăn ra chết, cổ họng bị vật sắc cắt đứt.
Tài chớp chớp mắt, nhất thời đầu óc trở nên mụ mị.
Nếu trên đầu, trên cổ tên này cắm một con dao thì mọi việc đã dễ hiểu. Nhưng hắn lại bị người ta cắt cổ chết.
Gã đứng ở giữa khu vực sườn núi trống trải, đằng sau là đồng bạn, cái cây gần nhất cũng cách năm mét, từ nãy đến giờ Tài vẫn theo dõi tên sát thủ này không sót một cử động nào.
Làm thế nào mà Daniel tiến lại gần và giết được gã?
Tài cảm thấy chuyện này thật quái lạ.
- Daniel. – Tài hét lên. – Chúng ta có còn là bạn không? Những người này là thành viên Dực Long, là đồng đội của mày. Sao mày lại giết gã? Đừng làm việc ngớ ngẩn nữa, mau bước ra đây đi, tao cam đoan chuyện cũ bỏ qua, chúng ta vẫn tiếp tục là bạn, là anh em.
Daniel vẫn không đáp lời.
Lại thêm một tên sát thủ nữa tiến lên phía trước như người mộng du.
Abraham vội lao đến cản lại, nhưng gã còn chưa kịp đến nơi tên sát thủ kia đã lăn ra chết, trên cổ cũng in một vết dao cắt cực sâu giống y như tên trước, máu phụt ra rất ghê rợn.
Abraham quay lại nhìn Tài, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Tài cũng kinh hãi không kém. Hắn là người chủ động đi bắt giữ Daniel mà hóa ra lại bị đối phương phục kích.
Những gì Daniel vừa thể hiện giống như ma thuật, hoặc ít nhất Tài cũng hy vọng như vậy, bởi nếu đó không phải là ma thuật thì chứng tỏ Daniel đã vươn tới một đẳng cấp rất cao mà ngay cả Tài cũng không phải là đối thủ.
Ý nghĩ ấy làm cho hắn cảm thấy lạnh gáy.
Sát Thần! Hơn nữa còn là đỉnh của cấp độ Sát Thần. Daniel vậy mà đã đạt đến trình độ này.
Gã hẳn phải dùng một lượng cực lớn ma túy Hãm Thần mới có thể tiến bộ nhanh như vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Gần đây Tài bận bịu quá nhiều việc công, thời gian tập luyện không có, ngay cả việc sử dụng ma túy Hãm Thần cũng bị hoãn lại. Kỹ năng của hắn được thường xuyên rèn giũa qua các trận đấu sinh tử nên vẫn tiến triển, tuy nhiên không thể tiến bộ nhanh như Daniel ngày ngày chỉ có hốc ma túy.
Ma túy Hãm Thần là doping của giới sát thủ, người bình thường tập luyện thế nào cho lại?