Tin tức liên tiếp được gửi về Khu Bắc. Quintus đọc mật báo, thốt lên:
- Tư Lệnh chết đến nơi rồi.
Cố vấn an ninh của Quintus là Tom Dixon, một kẻ nhờ vào sự khôn ngoan và mẫn cán mà chỉ trong vài năm đã leo lên trở thành nhân vật quan trọng thứ hai trong cơ cấu quyền lực của Cá Voi Xanh, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại.
- Sao ngài biết?
- Ông ta trừng phạt hàng loạt người, toàn những nhân vật nguy hiểm, nhưng không giết phắt đi mà lại cho chúng sống thêm hai tuần, như vậy chẳng phải cho chúng đủ thời gian để nghĩ cách đảo chính hay sao? Những người như Trần Tuấn Tài và Jackson Jay đời nào ngồi yên chịu chết? Ta dám chắc rằng chúng đang họp bàn với nhau để ám sát Tư Lệnh.
- Vậy thì ta phải báo ngay cho Tư Lệnh biết mới được.
Quintus lắc đầu:
- Ta chẳng có bằng chứng gì cả, chỉ dựa vào mỗi suy đoán cá nhân, làm sao thuyết phục nổi một người bảo thủ như Tư Lệnh? Hơn nữa tin báo về, sức khỏe của Tư Lệnh yếu lắm, trước sau gì cũng chết, có khi chỉ sống thêm được vài tháng nữa. Ta đứng về phía Tư Lệnh phen này, nhỡ may đối phương thành công thì việc đầu tiên chúng làm là xóa sổ chúng ta. Không được, cách làm này không được.
- Nếu vậy thì bệ hạ định làm gì?
- Ta cần phải về Liên Minh ngay lập tức. Ngươi báo Erich đi cùng ta.
- Ngoài Erich, ngài cần thêm bao nhiêu người nữa?
- Mười người là đủ.
- Chỉ mười người thôi sao? Như vậy không an toàn.
- Đi càng đông càng dễ bị chú ý. Tất nhiên ít người thì thiếu đi sức mạnh, nhưng lần này chúng ta ưu tiên sự cơ động, nhất định phải đánh liều một phen. Tương lai của Cá Voi Xanh phụ thuộc cả vào chuyến này.
Đoàn người của Quintus xuất phát trên hai chiếc xe ô tô, lập tức hướng về trụ sở Liên Minh.
Marley Valencia đang ngủ thì bị dựng dậy. Cô phát hoảng khi nhận ra người đến tìm mình là Quintus.
Cô chỉ kịp khoác một cái áo choàng, chân trần chạy ra tiếp đón.
Thái độ của Quintus rất lạnh lùng.
- Marley, ngươi khá lắm. Dám tự tiện mang tên ta ra mặc cả với Tư Lệnh. Ngươi nghĩ ta không làm gì nổi ngươi sao?
Trên đời này Marley không sợ ai như sợ Quintus. Đứng trước mặt gã cô không còn dáng vẻ khôn ngoan, tinh nghịch như thường lệ, mà chỉ còn lại vẻ cam chịu giống như thỏ non rơi vào miệng sói.
- Xin bệ hạ tha tội.
Quintus đặt bàn tay cứng như thép lên cổ Marley, siết lại:
- Ngươi chỉ là con tiện nhân nô lệ được ta cứu sống, nuôi dạy để làm việc cho ta, thế mà có ngày ngươi dám phản bội ta. Marley Valencia, cho dù ngươi làm chức vụ gì ở Liên Minh đi nữa thì ta cũng đều có thể giết ngươi bất cứ lúc nào ta muốn.
Marley không thở được, gương mặt bắt đầu tím lại. Vừa hay viên quản gia lúc ấy đi vào, hốt hoảng kêu lên:
- Các người định làm gì?
Quintus nhìn viên quản gia, cười nhạt:
- Thì ra là tên điệp viên của Emmanuel, chúng ta biết rõ ngươi là ai. Ta cho ngươi sống và để ngươi ở đây chỉ để xây dựng lòng tin với Emmanuel, bây giờ thì ta không cần điều ấy nữa. Giết hắn đi.
Erich Von Danikel phi con dao vào trán viên quản gia, giết người này tức khắc.
Quintus ném Marley ngã xuống sàn nhà.
- Ta tự hỏi tại sao ngươi lại phát rồ phát dại như thế? Phải chăng ngươi yêu hắn mất rồi? Marley, nói chuyện của ngươi cho ta nghe xem.
Marley quỳ xuống hôn chân của Quintus, quần áo xộc xệch để lộ nhiều phần da thịt trắng muốt trông vừa đáng thương vừa quyến rũ, nhưng Quintus hất cô ra.
- Định giở cái trò mà ngươi đã làm với cả trăm thằng đàn ông với ta sao? Con ranh này. Sự im lặng của ngươi đã tố cáo ngươi. Ngươi thực sự yêu hắn mất rồi. Ngươi làm ta rất thất vọng. Chẳng phải ta đã nhiều lần nói rằng người như ngươi có thể ngủ với cả thế giới nhưng không được yêu ai hay sao? Một khi ngươi để trái tim rơi vào tay người khác thì ngươi không còn làm chủ được số phận của chính mình nữa.
Rõ ràng Quintus đang rất tức giận, nhưng giọng nói của gã vẫn kiềm chế và bình tĩnh, Marley càng nghe càng sợ. Cô biết chủ nhân của mình rất sắc sảo, quyết đoán, không thể dùng mồm mép mà thuyết phục được, bây giờ chỉ còn cách cố tỏ ra nhu thuận, hy vọng sẽ được khoan hồng.
Quả nhiên Quintus nói:
- Nhưng thôi, việc đã đến nước này. Ta nghĩ rằng Tài đã đoán ra được tình cảm của ngươi với hắn, hắn không phải là thằng ngu. Ta sẽ để ngươi sống, ngươi vẫn còn có ích trong kế hoạch của ta. Sự sống của ngươi sẽ giúp ta có thêm công cụ đối phó với Trần Tuấn Tài. Tên khốn ấy thật là một kẻ thù dai dẳng.
Quintus ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Marley lại gần:
- Marley, Vùng đất Tự Do sắp có nhiều biến động lớn. Từ nay ta sẽ ở đây, trực tiếp điều hành mọi việc. Sáng mai ngươi theo ta vào gặp Tư Lệnh. Ngươi đã hứa với ông ta sẽ thuyết phục ta về Liên Minh làm Phó Tư Lệnh, đúng chứ? Vậy thì ta sẽ giúp ngươi thực hiện lời hứa ấy.
- Xin nghe lời bệ hạ.
- Ta gấp rút đến đây, chưa kịp ăn gì. Ngươi vào trong bếp nấu thứ gì đó cho chúng ta ăn.
Marley vội vã siết lại cái áo choàng. Cô chạy vào trong bếp, bên cạnh có hai binh sĩ Cá Voi Xanh theo sát.