Vùng Đất Tự Do

Chương 230




Jackson cau mày:

- Anh định làm phản à? Thật to gan. Không sợ bị tố cáo mất đầu hay sao?

Tài cười đáp:

- Ông dọa tôi mà làm gì? Tư Lệnh đâu còn giống người bình thường nữa mà đã trở thành một tên bạo chúa mất trí. Ông mang chuyện này đi tố cáo chẳng những Tư Lệnh không tin mà còn nghĩ rằng ông đang giở trò ma giáo. Rốt cuộc mọi thứ vẫn quay về với câu hỏi liệu trong vòng hai tuần nữa ông có thể khởi động lại quá trình thử nghiệm ma túy không? Mà này Jackson, trên đường đến đây đội trưởng Ethan nói với tôi rằng ông gọi năm người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần là Lũ trẻ của Jackson. Tư Lệnh xem đây là hành động phản phúc, bởi vì như vậy chẳng hóa ra bao nhiêu công sức, tiền bạc của Liên Minh đều được ông dùng để xây dựng đội quân riêng cho mình hay sao? Tôi dám cá mười ăn một là cho dù không có vụ đốt phòng điều chế thì chẳng mấy chốc ông cũng mất mạng mà thôi.

Jackson nghe Tài nói rằng Tư Lệnh đã biết chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Tâm lý bắt đầu dao dộng.

Connor là dạng người chỉ quan tâm đến quyền lợi bản thân, ai làm Tư Lệnh cũng được miễn là mình được sống, lúc này nghiến răng nghiến lợi:

- Bao nhiêu năm qua chúng ta sống nơm nớp dưới ách độc tài, vốn đã muốn cắn răng chịu đựng, nhưng lần này thật quá quắt. Tiền nhân hậu quả không xem xét kỹ lưỡng, chỉ chăm chăm đòi giết công thần. Jackson, anh Tài đây nói rất đúng, chúng ta phải lật đổ Tư Lệnh thì mới mong sống qua kiếp nạn này.

Jackson nói:

- Lật đổ Tư Lệnh mà dễ vậy sao? Trình độ của lão vượt hơn chúng ta rất xa, thêm vào đó còn có đội Cấm Vệ trung thành. Ethan đã bị mất chức, vậy ai sẽ là người phụ trách đảm bảo an ninh?

Connor nghĩ một lát rồi trả lời:

- Hẳn là Emmanuel Feuermann.

- Con người này với Tư Lệnh thế nào?

- Rất trung thành, không dễ gì thuyết phục được.

- Nếu không chắc chắn thì đừng có đặt vấn đề, kẻo bị lộ ra thì chết cả lũ. Ông có biết Cấm Vệ Quân có bao nhiêu người không?

- Nào tôi có biết.

Tài trả lời:

- Cấm Vệ Quân có hai mươi nghìn người, túc trực toàn thời gian bên trong trụ sở Liên Minh, khi có còi báo động thì trong vòng năm phút lực lượng này sẽ bao vây tòa nhà trung tâm nội bất xuất, ngoại bất nhập, tất cả các cửa ra vào trụ sở sẽ bị phong tỏa. Người chịu trách nhiệm bảo vệ vòng ngoài là Gabriel Doherty. Lão ta phụ trách Lữ Đoàn Đỏ là Lữ Đoàn mang tính chiến lược, có thể điều động cấp tốc năm trăm nghìn người, trong vòng mười phút lập tức tràn ngập khu vực trụ sở. Emmanuel và Gabriel rất ghét nhau. Tư Lệnh đã cố tình bố trí như vậy để đảm bảo rằng hai Phó Tư Lệnh trực tiếp phụ trách an ninh không thể phối hợp đảo chính lão.

Connor sửng sốt:

- Sao anh nắm việc này rõ thế?

Jackson cười nhạt:

- Anh bạn của chúng ta âm mưu phản nghịch từ lâu rồi nên đã cho người điều tra chi tiết. Connor, ông còn chưa biết, lực lượng tình báo của Dực Long nếu đứng số hai thì không ai dám nhận là số một.

Connor thấy Tài không phản bác, biết rằng Jackson nói đúng, càng thấy sợ hãi hơn.

Người căm ghét Tư Lệnh rất nhiều, nhưng chưa từng có ai dám nghĩ đến việc đảo chính, lý do là vì cơ may chiến thắng vô cùng nhỏ bé. Vậy mà một kẻ thanh niên không giữ chức vụ gì quan trọng, thậm chí còn không phải là Đại Biểu cấp cao lại dám đứng đầu kế hoạch phản loạn. Hơn nữa, dường như hắn biết rất rõ mình phải làm gì.

Jackson trầm ngâm:

- Chúng ta có hai vấn đề lớn. Một là Emmanuel, hai là Gabriel, cả hai người này đều có vẻ trung thành với Tư Lệnh và không thân thiết gì với ta. Ngoài ra, còn có các Phó Tư Lệnh khác nắm các Lữ Đoàn quân rất lớn bên ngoài. Đây mới chân chính là thanh gươm và lá chắn của chế độ. Các Lữ Đoàn quân đông đến cả vài triệu người, binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, lại còn sở hữu cả vũ khí hạng nặng chứ không phải mấy khẩu súng quèn, nếu họ đồng loạt kéo quân về thì làm sao mà chống cự lại nổi?

Connor thấy câu chuyện phức tạp như vậy, lòng hưng phấn vừa dâng lên đã nguội ngắt, chân tay run như cầy sấy.

Lão tự hận mình quá dễ dãi bị người ta kéo vào việc nguy hiểm như thế này, lẽ ra phải dốc hết sức để khôi phục lại hoạt động của phòng điều chế, mặc dù về lý thuyết thì hai tuần chắc chắn không làm xong nổi, nhưng biết đâu Tư Lệnh thấy lão nhiệt tình cố gắng lại trở nên thương cảm mà không trách phạt nữa thì sao?

Trên đời đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào.