Vùng Đất Tự Do

Chương 219




David đã nằm liệt giường suốt hai tháng.

Trong hai tháng ấy, có nhiều thời điểm chàng ở rất gần cái chết, nhưng lần nào cũng nhờ sức mạnh thần kỳ nào đó vượt qua được.

Mỗi lần như thế, David lại nói với Daniel:

- Chúa đã cứu em.

Daniel vuốt cái đầu trọc lóc, xương xẩu của David một cách trìu mến.

Gã không đi xa bao giờ, suốt ngày quanh quẩn bên giường của David, chăm sóc cho anh chàng từng li từng tí.

Thật khó tin rằng một người như Daniel lại có thể làm được tất cả những việc này.

Dực Long gửi đồ trợ cấp hàng tuần cho gia đình Daniel, nên gã không cần phải đi làm kiếm tiền.

Sức khỏe của David càng lúc càng yếu, giống như ngọn đèn dầu trước gió.

Vào một buổi sáng, Daniel nghe thấy tiếng gõ cửa.

Gã nhìn qua lỗ khóa, thấy một người ông già mù đi cùng với một gã thanh niên cực kỳ cao lớn, dễ thường phải hai mét. Cơ thể của gã tựa như một hòn núi nhỏ, ẩn chứa bên trong sức mạnh vô địch.

Gã thanh niên cường tráng, mạnh mẽ như vậy mà khí chất không áp chế nổi ông già mù.

Ông già đứng thõng tay sau lưng gã, gần như bị cơ thể của tên khổng lồ kia che khuất hoàn toàn, nhưng chỉ vài chi tiết hiện ra đã đủ cho thấy ông ta mới là chủ nhân, còn gã thanh niên là người hầu.

Gương mặt của ông ta dài, đẹp. Vầng trán đặc biệt cao. Tóc ông ta dài, thả xõa xuống vai. Ông ta mặc một cái áo màu trắng, cũng dài như các phần khác trên cơ thể và phủ xuống hết cả bàn chân. Mọi thứ của ông ta đều gợi lên hình ảnh của một vị thánh.

Daniel nghĩ rằng hai người này nhầm nhà, nhưng gã thanh niên vẫn tiếp tục gõ cửa một cách thô bạo.

Cuối cùng gã đành mở cửa ra.

Thấy Daniel, gã thanh niên lùi ra đằng sau, nói với ông già mù một cách tôn kính, nhưng vì bộ dáng của gã quá thô kệch mà vẫn thành ra cục cằn.

- Là Daniel.

Người đàn ông già bước về phía trước.

- Daniel, tôi đến đây tìm David.

- Ông là ai?

- Tôi là Kevin James.

Daniel biết Kevin James là ai, nhưng sắc mặt của gã vẫn hết sức lạnh lùng. Gã lạnh lùng với tất cả mọi người trừ David.

- David không khỏe.

- Tôi biết, chính vì thế mà tôi đến đây.

- Tôi không nghĩ David muốn gặp ông đâu.

Gã thanh niên gằn giọng:

- Mau tránh ra.

Kevin nhắc nhở gã:

- Không được vô lễ, Hercules.

Rồi lão nói tiếp:

- Tôi chỉ muốn nhìn thằng bé một cái rồi sẽ đi ngay.

- Ông mù cơ mà?

Kevin James mỉm cười:

- Có những người không cần mắt để nhìn, vì Chúa dẫn đường cho họ.

Gương mặt của Daniel vẫn bất động. Gã căm ghét Kevin James, uy danh của lão không đủ để buộc gã phải lùi bước.

Kevin gọi khẽ:

- Hercules.

Tên khổng lồ tiến lên, tỏ ý muốn gạt Daniel sang một bên để bước vào trong nhà. Daniel rút con dao ra, đâm vào ngực Hercules.

Con dao của Daniel rất sắc bén, có thể đâm xuyên cả gỗ, nhưng đâm vào ngực của Hercules như đâm vào đá. Hercusles chộp lấy con dao, bẻ nó gãy làm đôi.

Người gã to lớn là vậy mà cử động vừa nhanh vừa nhẹ nhàng. Daniel còn chưa kịp phản ứng đã bị gã tóm cổ, nhấc bổng lên trên không rồi quật xuống sàn nhà, toàn thân đau ê ẩm, nhất thời không cựa quậy gì được.

Daniel tuy không thể gọi là cao thủ hạng nhất, nhưng tài năng tương đương với Jackson Jay, trong giới sát thủ lừng lẫy biệt danh "Hung Thần", vậy mà đứng trước Hercules chỉ như đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn vô hại.

Kevin James bước qua người gã. Thầy trò Sát Chúa đi lên tầng hai, nơi có phòng bệnh của David.

Daniel cựa người, nhịn đau đuổi theo.

Kevin bước đến trước giường của David, đặt tay lên mặt chàng, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

Giọng lão có phần xúc động.

- David.. James.

David nghe giọng nhớ người, thì thào:

- Đức Hồng y, cha vẫn còn sống ư? Con không phải họ James.

- Họ nào thì cũng không quan trọng nữa. David, con đã chịu quá nhiều đau khổ. Ta xin lỗi vì đã đưa con lọ thuốc ấy.

- Cha đừng nói vậy. Con chịu đựng tất cả mọi khổ đau với niềm hân hoan. Con hiểu rằng mọi thứ xảy ra trên cuộc đời này đều có lý do của nó. Sự khổ đau giúp con cảm thấy mình đến gần hơn với Chúa và những gì người đã từng trải qua trên cây thánh giá.

- David, ta rất mừng vì con là một đứa bé hiểu chuyện. Chúng ta phải đi một chặng đường rất dài, đích đến còn xa, vốn ta muốn con đi cùng ta trên chặng đường ấy, nhưng Chúa đã an bài con theo một cách khác. Dụng ý của người bây giờ ta mới hiểu thấu. Ta đã từng nghĩ rằng căn bệnh của con là hình phạt của Chúa dành cho ta và những gì mà ta đã làm, nhưng hóa ra nó lại là một sự chỉ dẫn và là một cơ hội. David, ta cần sự giúp đỡ của con.

David cố hết sức để ngồi dậy:

- Xin cha cứ nói. Chỉ cần con giúp được thì con sẽ làm hết sức.

Kevin nói một cách quả quyết:

- Ta cần mượn tính mạng của con để đánh thức một con quái vật đang ẩn nấp bên trong hình dạng của một con mèo con vô hại.

- Là ai?

- Là chồng con.

David nói một cách thảng thốt:

- Xin đừng động đến anh ấy.

- Như ta đã từng nói, xây dựng thế giới là việc làm vô cùng khó khăn và gian khổ, nếu không có đủ lòng can đảm thì sao mà thành công được? Con yên tâm, linh hồn con sẽ được lên thiên đường cùng với mẹ của con. Ta sẽ làm cho quá trình ấy trở nên nhẹ nhàng và không đau đớn. Vĩnh biệt David, vĩnh biệt con trai ta.

Nói xong câu ấy, Kevin James gõ nhẹ lên trán của David. Chàng lăn ra chết, tựa như người buồn ngủ quá mà gieo mình xuống giường, nằm yên bất động.

Daniel gầm lên một tiếng đầy bi thương. Gã nhảy xổ vào, tay cầm con dao đã gãy, định đâm vào cổ Kevin James.

Hercules lại một lần nữa tóm lấy cổ gã, giơ lên trên cao, chân không chạm được xuống đất.

Daniel dùng hết sức giãy dụa mà vẫn không sao thoát ra được bàn tay như gọng kìm của Hercules.