Vùng Đất Tự Do

Chương 113




Một tuần sau, Adriel đặt lên bàn tác chiến mô hình thu nhỏ theo tỷ lệ 1/200 căn nhà của Luis.

Xung quanh căn nhà là sa bàn tái hiện chi tiết khu vực mà Luis đang sống, bao gồm các con đường, công viên, các căn cứ cả công khai lẫn trá hình mà T-rex đang bố trí nhằm đảm bảo an ninh.

Tài khen ngợi:

- Làm tốt lắm Adriel. Anh vẫn nắm được vị trí của Luis chứ?

Adriel do dự:

- Thám tử báo về đã một tuần nay không thấy mặt Luis. Có lẽ hắn đánh hơi được kế hoạch của chúng ta nên trốn kỹ trong nhà không ra. Thỉnh thoảng người của tôi vẫn thấy mặt vợ và hai con của hắn. T-rex đã gia tăng lực lượng bảo vệ nhà Luis từ bốn mươi người lên bốn trăm người. Toàn bộ khu vực có bán kính năm trăm mét quanh nhà của hắn trở thành vùng đất cấm.

- Điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Tài nhìn đồng hồ. Gần đây hắn luôn đeo một cái đồng hồ cơ rất xịn và cực nhẹ, được thiết kế bởi một nghệ nhân đồng hồ nổi danh người Thụy Sỹ. Giá của chiếc đồng hồ rất đắt, nhưng vì hắn giàu, nên mua được.

Nhớ lại năm xưa đồng hồ với hắn là một thứ xa xỉ phẩm tưởng cả đời này cũng không thể vươn tới. Ai ngờ sau mười năm hắn lại dễ dàng sở hữu một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Nhân sinh đúng là một giấc mộng.

Tài dẹp bỏ những suy nghĩ lan man, quay lại vấn đề chính:

- Còn ba tuần nữa là đến hạn chót. Giờ này chắc Jackson cũng đang hết sức khẩn trương.

Alexander nói:

- Cả tuần nay lão ta vẫn án binh bất động. Lão ta không định làm gì sao?

- Tất nhiên là có chứ. Một người như Jackson sao lại có thể thụ động như vậy được. Khả năng cao là lão đang tính toán một nước đi cực kỳ thâm hiểm. Nước đi ấy là gì mới được chứ?

Tài vừa nghĩ vừa nói, tựa như đang nói cho mình nghe:

- Nhất định lão ta phải tính cách giết Zhao Wu. Bảo vệ được Luis mà không giết được Zhao Wu cũng là vô nghĩa, vì sau đó số phận của T-rex sẽ bị phó thác cho may rủi. Nhưng làm thế nào để giết được Zhao Wu? Trong tay lão không còn bất kỳ chiến tướng xuất sắc nào. Thói quen hy sinh thuộc hạ để đổi lấy chiến thắng của Jackson đã khiến cho T-rex lần lượt mất hết nhân tài và giờ đây chỉ còn lại toàn những kẻ tầm thường. Người duy nhất trong T-rex có thể ám sát Zhao Wu là chính Jackson. Hẳn lão sẽ phải trực tiếp ra tay.

Mọi người nhìn Augutus. Augutus không nói gì.

Tài trầm ngâm:

- Nếu để Jackson ra tay theo kế hoạch thì nhiều khả năng chúng ta sẽ tiêu đời. Chúng ta cần chủ động thiết kế một cái bẫy giành cho lão, khiến cho lão vướng chân vào mà không thể ám sát Zhao Wu được. Nhưng để bẫy thành công cần lắm một người có thể cầm chân Jackson.

Tài liếc nhìn Alexander, thấy gã dũng cảm hiên ngang, nhưng rồi Tài lại nhìn xuống sa bàn.

Alexander chưa vươn tới tầm cỡ của Jackson. Phái gã đi là đẩy gã vào chỗ chết.

- Gọi Daniel vào đây.

Nửa tiếng sau, Daniel đẩy cửa bước vào, bước chân nhẹ nhàng đến mức mọi người trong phòng dù chú tâm cũng không nghe thấy gì.

Tài xòe tay, từ bàn tay hắn một lá bài phóng ra, lực bay rất mạnh, hướng thẳng đến trán của Daniel.

Daniel rút phắt con dao dắt trên người, căn đúng vị trí, lập tức cắt đôi lá bài. Gã cất con dao đi, trong thời gian ấy vẫn tiếp tục bước tới. Từ đầu đến cuối không hề chậm nhịp chút nào, tựa như gã là Thần Chết đang dạo bước giữa thung lũng Tử Thần chứ không phải vừa trải qua một cuộc đấu kỹ năng.

Lúc gã bước tới bàn tác chiến, lá bài mới kịp rơi xuống đất.

Tài mỉm cười:

- Daniel, tôi cần anh giúp tôi một việc.

- Việc gì?

- Cầm chân Jackson hộ tôi.

Hơi thở của Daniel hơi thay đổi, dường như gã bị cái tên ấy làm cho phấn khích, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại.

- Kế hoạch thế nào?

- Chúng ta sẽ ám sát Luis của T-rex. Vào cái ngày chúng ta tấn công vào nhà Luis, anh cũng đi cùng với chúng tôi. Nhất định Jackson sẽ tới cứu Luis, khi ấy nhiệm vụ của anh là cản lão ta lại. Chỉ cần giữ chân đến khi việc ám sát thành công thì tất cả cùng rút lui.

- Nghe có vẻ hơi sơ sài.

- Tôi sẽ giải thích kế hoạch chi tiết. Nhưng tôi không yêu cầu anh giết lão, cũng không yêu cầu anh thắng lão, chỉ cần giữ chân lão một chỗ là được. Đừng hăng máu lên. Jackson là cao thủ hàng đầu. Mục tiêu của chúng ta là giết Luis và trở về an toàn. Vậy thôi. Không cần quan tâm đến những việc khác.

Daniel lạnh nhạt đáp:

- Biết rồi.

Tài cảm thấy không yên tâm lắm, nhưng hắn cũng không thể nhắc lại điều mà hắn đã nói tới hai lần.

Hắn chỉ có thể hy vọng mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái.