Vùng Đất Trù Phú

Chương 65: Liên kết




Sau cuộc bầu cử và tôi lên làm thái thượng hoàng thì một số vấn đề trong nước do tôi đảm nhận cũng bớt nặng nề hơn. Năm nay tôi cũng 48 tuổi rồi, độ tuổi không trẻ cũng không già để cái quản đất nước. Hằng ngày công việc do tôi quản lý diễn ra rất bình thường, tôi biết sức khỏe của tôi đang xuống dốc.

Vào một đêm nọ, tôi đang ngủ. Trong giấc mộng của tôi, tôi đang đứng trong một căn phòng toàn màu trắng một bóng người giống tôi từ từ xuất hiện. Tôi biết người đó là chủ nhân thật sự của cơ thể này và tôi cố bắt chuyện với người đó nhưng không được, tôi từ từ tiến tới người đó thì có một lực cản đẩy tôi ra xa và tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Tôi lại tỉnh dậy lúc nửa đêm, Ngọc Châu nằm kế bên tôi cũng tỉnh dậy nói: “chàng lại gặp ác mộng nữa rồi phải không?”.

Tôi xoa đầu khẽ nói: “ừm ta lại gặp ác mộng nữa rồi” rồi tôi thở dài nhìn ra ngoài.

Lúc này Ngọc Châu ngồi dậy đi tới bàn để nước cầm bình nước rót cho tôi một ly nước đầy rồi đưa cho tôi: “Chàng uống miếng nước rồi thiếp cho gọi thái y vào”.

Tôi cầm ly nước ướng một ngụm rồi đáp: “khỏi mất công, tình trạng này của ta cũng hết thôi”.

Tôi cố gắng an ủi nàng ấy về tình trạng sức khỏe của bản thân và tình trạng tỉnh giấc giữa đêm và gặp bóng người giống tôi cứ tiếp diễn như vậy mấy ngày liền làm tôi cứ băn khoăn về việc mình tới đây có làm chủ nhân thật sự của cơ thể này tức giận. Tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề này làm công việc trong triều cứ trì trệ đi, mọi người đều để ý và trong cuộc họp gần nhất về vấn đề giao thương với Mỹ.

Từ sau khi nước Mỹ giành độc lập, khái niệm về Vận mệnh hiển nhiên (Manifest Destiny) rất phổ biến đối với công chúng Mỹ. Vận mệnh hiển nhiên là một niềm tin rằng Hoa Kỳ có vận mệnh mở rộng lãnh thổ từ duyên hải Đại Tây Dương đến Thái Bình Dương. Khái niệm này cũng được sử dụng để hô hào và biện hộ cho việc thu phục các lãnh thổ khác. Những người cổ vũ cho khái niệm “Vận mệnh hiển nhiên” tin rằng mở rộng lãnh thổ không chỉ tốt đẹp mà còn là “vận mệnh” và là “hiển nhiên”. Ban đầu, “Vận mệnh hiển nhiên” là một câu có tính cách thời thế chính trị trong thế kỷ 19 nhưng dần dần nó trở thành thuật ngữ chuẩn lịch sử, thường được dùng như đồng nghĩa với việc mở rộng lãnh thổ của Hoa Kỳ khắp lục địa Bắc Mỹ.

Tại phòng họp, Hồng Ân lên tiếng: “theo tình hình giao thương của Đại Việt hiện tại, chúng ta nên giao thương thêm với những quốc gia khác ngoài các quốc gia trong khu vực và phương Tây”.

“Các quan thần cũng thấy trong và sau cuộc chiến vừa rồi dù giao thương vẫn đang ổn định nhưng chúng ta không biết trước những gì có thể xảy ra trong tương lai nếu giáo thương không được ổn định. Chúng ta nên lựa chọn những phương án kỹ càng nhất có thể” Nguyễn Ánh lên tiếng.

“Có những quốc gia chúng ta chưa ký hiệp ước thương mại và chưa giao thương lần nào là những quốc gia ở châu mỹ, chúng ta có thể giao thương buông bán với những quốc gia đó” Nguyễn Phúc Đảm lên tiếng.

Dù mọi người đang bàn luận sôi nổi nhưng tôi cung không để ý lấm mà cứ xoa đầu, Hồng Ân nhìn về phía tôi lên tiếng: “Thái thượng hoàng có ý kiến gì về vấn đề giao thương này không?”.

Lúc này tôi mới để ý tới vấn đề trong cuộc họp, tôi lấy lại sự nghiêm nghị nhìn vào tài lệu rồi nói: “Theo những gì ta thấy và nghe được từ các khanh, Đại Việt nên giao thương với tất cả các quốc gia. Mỗi quốc gia sẽ có một số thứ chúng ta cần và không nên giảm việc giao thương với các quốc gia hiện tại, nếu chọn một quốc gia mới để giao thương thì ta chọn nước Mỹ”.

Sau khi trao đổi về việc giao thương với nước Mỹ như nào thì cuộc họp cũng đề ra những thứ cần khẩn trương phát triển như tàu thương mại, chế độ cho các thủy thủ và các chuyên gia nghiên cứu. Sau cuộc họp Hồng Ân gặp riêng tôi nói chuyện: “sức khỏe phụ hoàng dạo này đi xuống lắm, công việc của phụ hoàng cứ giao cho phó chủ tịch nước giải quyết”.

Tôi gật đầu nhẹ cái rồi đáp: “ta biết rồi, con cũng nhanh lấy vợ sinh con đi. Ta với mẫu hậu con cũng muốn bế cháu rồi” tôi vỗ vai Hồng Ân rồi rời đi.

Vào đêm trăng tròn rầm tháng bảy, cái giấc mơ đó lại xuất hiện rõ ràng. Tôi cố gắng tiếp cận người đó theo cách tôi tiếp cấn trong những giấc mơ trước, nhưng lần này tôi lại tiếp cận được người đó và lên tiếng gọi người đó: “cậu gì ơi, cậu có phải Hồng Ân không?”.

Người đó quay mặt lại, tôi cũng không bất ngờ lắm vì khuôn mặt và vóc dáng giống cơ thể này. Tôi khẳng địng người đó là chủ nhân thật sự của cơ thể này, tôi đứng đó không biết mở lời như nào. Người đó chỉ nở một nụ cười rồi nói: “Tôi biết là cậu rất là khó xử khi tôi lại xuất hiện lúc này”.

Người đó cúi người trước tôi rồi nói tiếp: “Tôi không có oán hận gì với cậu cả và tôi không có ý định quay lại cơ thể này, nói đúng nhất là có muốn quay lại cũng không thể vì số tôi đã tận lúc tôi nằm ở gốc cây trên đảo Phú Quốc rồi”.

Tôi bàn hoàng lắp bắp hỏi kỹ hơn: “Sao cậu lại xuất hiện trong những giấc mơ của tôi sao tối nay tôi lại nói chuyện được với cậu”.

“Cậu cứ nghĩ đi tháng 7 âm là gì và hôm nay lại là ngày rầm tháng 7 nữ nên tôi có thể nói chuyện được với cậu rồi”.

“À tôi biết rồi mà sao trong khoảng thời gian trước cậu không xuất hiện mà giờ lại xuất hiện” tôi lại hỏi cậu ấy.

“Liên kết linh hồn của cậu với cơ thể này đã giảm đi, càng về lâu thì cơ thể sẽ không thể chịu nổi sức nặng của việc mất liên kết với linh hồn và linh hổi của cậu càng ở lâu sẽ không thể siêu thoát được. Tôi muốn thông báo với cậu nên mới xuất hiện, cách giải quyết thì không có nên việc này tôi cũng bó tay thôi” rồi cơ thể cậu ấy biến mất dần và tôi turnh dậy vào buổi sáng hôm sau.