Tan học, Thời Dạ đang ở canteen.
Hôm nay là thứ Sáu, bữa trưa theo thực đơn là bắp cải, thịt gà kết hợp với trái cây giàu vitamin C, thực đơn này đã không thay đổi trong nhiều năm.
Nhưng hôm nay cậu lại mang theo cơm hộp.
Cơm hộp của Sở Anh Túng làm rất đơn giản và rõ ràng: Thịt gà, thịt lợn, thịt thăn, toàn là thịt.
Thời Dạ: “…”
Buổi sáng cậu nghĩ, nếu từ chối cơm hộp của Sở Anh Túng, anh chắc chắn sẽ rất buồn;
Bây giờ, cậu lại nghĩ, nếu bây giờ có thể gặp Sở Anh Túng, cậu nên dạy dỗ anh một chút, chỉ ăn thịt không ăn rau, thảo nào cơ bụng cũng biến mất.
Nhưng mà, Sở Anh Túng hiện không có ở đây.
Không ăn hết… Chắc chắn anh ta sẽ lại có ý kiến.
Thời Dạ thản nhiên mở hộp cơm ra, gắp miếng đùi gà to đùng lên trước.
Lúc này, Thời Dạ nhận được hai tin nhắn.
Mở ra xem, là từ hai tên lắm lời, một lớn một nhỏ.
[Sở Anh Túng: Mai đi bơi không, tôi có hai vé miễn phí, không dùng thì phí quá.]
[Giáo sư Mục: Em Thời Dạ, ngày mai thứ Bảy em có rảnh không? Trường yêu cầu làm bài kiểm tra tâm lý.]
Chọn một trong hai.
Vài phút sau.
Giáo sư Mục nhận được hồi âm.
[Thời Dạ: Không.]
Giáo sư Mục: “!!!” Cảm động quá! Thời Dạ vậy mà cũng trả lời tin nhắn của mình, hu hu hu!
Sở Anh Túng cũng nhận được hồi âm.
[Thời Dạ: Ừm.]
Sở Anh Túng: ╭(╯^╰)╮ Gõ thêm vài chữ có chết không? Ngày nào cũng chỉ có một chữ “ừm”…
Không hài lòng, rất không hài lòng.
[Sở Anh Túng: Cơm trưa thế nào? Ngon không? Đây chính là bí kíp gia truyền của mẹ tôi đấy, người thường không có cơ hội thưởng thức đâu!]
[Thời Dạ: Anh thiếu rèn luyện.]
[Sở Anh Túng:???????? Điều này thì liên quan gì đến việc rèn luyện của tôi? Cậu cứ chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại cơ bụng tám múi!!!]
[Thời Dạ: Những thứ chưa từng có thì không thể dùng từ “lấy lại”.]
Sở Anh Túng: “…”
Thật là bực mình!!! Cậu em này sao lại biết cách chọc tức người khác thế nhỉ! Chờ về phải túm lấy cái mũ của cậu ta mà dạy dỗ mới được! Bất kính với học trưởng như vậy, sau này đừng hòng có cơm hộp ăn nữa!
Sở Anh Túng im lặng hồi lâu.
Thời Dạ nhìn lịch sử tin nhắn, thầm nghĩ: Mình chỉ nói sự thật, nhưng sao anh ta lại giận dỗi nữa rồi? Tại sao anh ta lại giận dỗi?
Thật khó hiểu.
Thời Dạ cúi đầu trầm tư, đặt điện thoại lên bàn, nhưng mãi vẫn không thấy Sở Anh Túng nhắn lại.
Sau đó, cậu vô thức ăn hết cả hộp cơm.
…
Tối hôm đó.
Về đến nhà, Sở Anh Túng lục tung tủ quần áo, tìm được một chiếc quần bơi siêu dài, kéo lên có thể che đi phần bụng chỉ còn lại hai múi… À không, đó không phải cơ bụng, đó là mỡ bụng.
Tiếp theo, anh tìm thấy chiếc kính bơi, là đồ dùng từ hồi cấp ba, khi anh còn thích bơi lội.
Đeo thử kính bơi, vẫn còn vừa vặn.
Phía sau, mẹ Sở cười nói: “Chuẩn bị đi bơi à? Mẹ nhớ trước đây con rất thích bơi, mùa hè nào cũng ngâm mình dưới nước, y như con cá nhỏ ấy. Sao lên đại học lại không thích nữa?”
Sở Anh Túng thuận miệng đáp: “Chơi chán rồi, bây giờ con thích chơi bóng rổ, ngày nào con cũng chơi.”
anh quay đầu lại, nhìn mình trong gương – Chiều cao đã cao hơn, vai cũng rộng hơn, không còn là cậu học sinh cấp ba ngây ngô nữa rồi.
Hình như hồi bố dạy anh bơi, anh mới chỉ cao hơn một mét.
Thời gian trôi qua thật nhanh, anh sắp đến tuổi kết hôn rồi.
Sở Anh Túng nằm trên giường thao thức, cảm giác như mình vừa mới chợp mắt, vậy mà trời đã sáng.
Anh giống như một đứa trẻ con chuẩn bị đi picnic, hào hứng thay đồ, rồi dẫn theo cậu em trai Thời Dạ đến bể bơi.
Thân hình Thời Dạ quả nhiên rất đẹp, khiến Sở Anh Túng không khỏi ghen tị, nhưng lại nhịn không được muốn đưa tay ra sờ thử xem, không biết có mịn màng và săn chắc như vẻ ngoài hay không?
Sở Anh Túng nhịn mãi, cuối cùng cũng không dám đưa tay ra sờ, lề mề đi đến mép bể bơi.
Lâu rồi không xuống nước, không khỏi có chút căng thẳng, anh muốn đi vệ sinh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vội vàng quay trở lại bờ, tìm kiếm nhà vệ sinh, cảm giác muốn đi tiểu ngày càng mãnh liệt…
Đột nhiên, anh nhận ra có gì đó không đúng.
— Mình đang mơ sao?
— Người lớn đều biết, tuyệt đối không được đi tiểu trong mơ, nếu không sẽ tè dầm đấy!
Nghĩ đến đây, Sở Anh Túng bỗng giật mình tỉnh giấc.
anh nghe thấy giọng nói của Thời Dạ đang gọi mình bên tai: “Học trưởng, dậy đi.”
Sở Anh Túng: “!!!” anh mới chỉ nghe Thời Dạ gọi anh là học trưởng một lần, thật ngoan ngoãn!!
Sở Anh Túng nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn nghe thêm một lần nữa.
Kết quả, Thời Dạ không gọi nữa, thậm chí còn dọa anh: “Anh còn không dậy, tôi sẽ cướp nụ hôn đầu của anh đấy.”
Không hiểu sao, tim Sở Anh Túng đập thình thịch, nhưng vẫn nhịn không dám mở mắt.
Sau đó, một hơi thở nóng bỏng ập đến, anh cảm nhận được mùi vị trên môi Thời Dạ, giống hệt như lúc hô hấp nhân tạo hôm đó…
Anh không nhịn được nữa, lật người đè Thời Dạ xuống.
Giống như hôm đó, Thời Dạ ngoan ngoãn nằm im, mở to mắt nhìn Sở Anh Túng, sau đó Sở Anh Túng liền nắm lấy cằm cậu, ép cậu gọi “học trưởng”, nếu không sẽ hô hấp nhân tạo cho cậu.
Hơn nữa, biết đâu anh còn có thể làm quá đáng hơn?
Sở Anh Túng kích động run lên một cái, kết quả là lập tức tỉnh giấc.
Lần này, anh bật dậy, ngồi trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng xác định được mình đã thực sự tỉnh táo.
Một giấc mơ trong mơ…
— Chẳng lẽ chỉ có trong mơ mới được nghe Thời Dạ gọi “học trưởng” sao?! Thật là chân thật quá!
Sở Anh Túng thở dài một hơi, túm tóc mình, xuống giường đi tìm nhà vệ sinh.
Đột nhiên, anh khựng lại, cảm thấy quần mình có gì đó không ổn.
Hình như, anh đã tránh được kiếp nạn tè dầm, nhưng lại không tránh được vấn đề mà đàn ông nào cũng gặp phải…
…
Thời Dạ đợi ở trạm xe buýt một lúc.
Sở Anh Túng đến muộn.
anh đạp xe đến, thở hổn hển vì phải chạy đua với thời gian, nhưng vẫn muộn mất năm phút.
Có lẽ là vì áy náy, anh cúi đầu không dám nhìn Thời Dạ, nói: “Khụ, đợi xe buýt số 97 nhé, đi sáu bến là đến, nhanh thôi.”
Thời Dạ nhìn xoáy tóc trên đầu anh, có chút khó hiểu thầm nghĩ: Hôm nay người này lại có gì đó không ổn.
Tên học trưởng này, thật sự rất khó hiểu… Ít nhất là còn khó hiểu hơn cả bài tập toán, e rằng phải mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu.
Hai người nhanh chóng lên xe buýt, đến bể bơi đã hẹn.
Ngoài dự đoán, đây là một câu lạc bộ bơi lội giải trí tư nhân, cao năm tầng, bể bơi ở tầng một có cả bể bơi ngoài trời và bể bơi VIP riêng biệt.
Vì giá cả khá cao, nên thứ Bảy cũng không có mấy người.
Sở Anh Túng cầm hai vé định đi đến bể bơi lớn, không ngờ nhân viên phục vụ lại nói: “Vì hôm nay khách không đông, nên bể bơi lớn của chúng tôi đang được vệ sinh. Rất xin lỗi, quản lý đã dặn dò nâng cấp dịch vụ VIP cho hai vị, mời hai vị theo tôi đến phòng riêng.”
Sở Anh Túng: 0.0 Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Bể bơi VIP thực ra cũng rất rộng rãi, chỉ là nằm trong nhà kính, được trang trí rất sang trọng, bên cạnh còn có cả thiết bị tắm nắng.
Sở Anh Túng và Thời Dạ đi vào phòng thay đồ, nghe nhân viên phục vụ nói: “Mời hai vị thay quần áo xong, tắm tráng qua ở phòng tắm bên cạnh, sau đó mới vào bể bơi. Nếu có nhu cầu gì, xin cứ giơ tay, huấn luyện viên và nhân viên phục vụ của chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng phục vụ.”
Sở Anh Túng nói: “Chúng tôi tự chơi được rồi.”
Nhân viên phục vụ liền cúi chào, rời khỏi phòng thay đồ.
Sở Anh Túng quay lưng về phía Thời Dạ thay đồ, còn lén lút nấp sau tủ.
Còn Thời Dạ thì đơn giản hơn nhiều, thay đồ xong, cầm theo khăn tắm đi thẳng vào phòng tắm.
Sở Anh Túng thay quần bơi xong, tự nhủ phải thật bình tĩnh, rồi mới mở cửa phòng tắm –
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh lập tức hối hận! Bản thân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng!!
Chỉ thấy Thời Dạ đang tắm, dòng nước chảy dọc theo bờ vai rộng lớn, rắn chắc, làn da trắng nõn nà như ngọc, những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen, tạo nên một khung cảnh vô cùng gợi cảm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thời Dạ thản nhiên quay đầu lại nhìn.
Góc nghiêng gương mặt hoàn mỹ như một bức tượng tạc, mái tóc đen được vuốt ngược ra sau, để lộ đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đẹp đẽ, sắc bén, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến lưỡi kiếm sắc nhọn.
Nếu cậu cứ thế này mà đi ra đường, e rằng ai đi qua cũng phải ngoái nhìn – Đây chắc chắn là điều mà Thời Dạ rất ghét, thảo nào cậu luôn để tóc mái che khuất gương mặt, đội mũ, âm thầm giấu mình trong bóng tối.
Sở Anh Túng muốn tỏ ra bình tĩnh một chút, nhưng lại không nhịn được mà nhìn cậu em trai hết lần này đến lần khác, cảm thấy cả phòng tắm như nóng bừng lên, khiến người ta khó thở.
Thế nhưng Thời Dạ dường như không hề hay biết, thản nhiên nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân.”
“Hả?” Sở Anh Túng không nghe rõ, định tiến lại gần một chút, ai ngờ vừa bước một bước, đã giẫm phải vũng bọt xà phòng vừa bị nước xối trôi.
Nhìn thấy anh sắp ngã ngửa, Thời Dạ vươn tay ra đỡ, nhưng vì tay còn dính xà phòng nên trượt mất.
Sở Anh Túng cố gắng lấy lại thăng bằng, theo bản năng đưa tay phải ra túm lấy thứ gì đó bên cạnh –
Xoạt.
Sở Anh Túng kéo tuột mảnh vải duy nhất trên người Thời Dạ xuống.
Sở Anh Túng vẫn ngã xuống đất, may mà không bị thương nặng.
anh ngẩng đầu lên, khẽ hít một hơi: “Mẹ kiếp…”
Thời Dạ: “?”
Có thể nhìn thấy rõ ràng, mặt tên học trưởng kia trong nháy mắt lại đỏ bừng như quả cà chua, vội vàng đứng dậy, nói: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi không cố ý…”
Thời Dạ im lặng mặc lại quần bơi.
Sau đó, cậu nghe thấy tên học trưởng ấp úng, lí nhí nói: “Khụ, xin lỗi, đừng, đừng để ý, chỉ là nhìn, nhìn thấy thôi… Dù sao thì, lúc tắm rửa, chuyện này… chuyện này rất bình thường! Con trai mà, ai chẳng từng nhìn thấy của nhau, đúng không? Nếu em để ý, cậu có thể nhìn lại mà.”
Vừa nói “rất bình thường”, anh vừa quay mặt đi, úp úp mặt vào tường như thể đang tự kiểm điểm bản thân, dùng vòi sen khác tắm rửa.
Thời Dạ nhìn bóng lưng anh.
Sở Anh Túng vừa bị ngã, nửa bên mông hẹp và cong hiện lên màu hồng nhạt, giống như quả đào bị bóp.
Nhưng có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra, nên vẫn theo bản năng đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị ngã.
Thời Dạ cúi đầu suy nghĩ.
— Hóa ra, con trai thích cơ thể con trai là chuyện rất bình thường sao?
Chắc là do cậu không hiểu rõ về giao tiếp giữa người với người.
Vì vậy, Thời Dạ bình tĩnh nói với Sở Anh Túng: “Tôi có thể nhìn lại.”
Sở Anh Túng: “…”
Hai giây sau.
Tên học trưởng vừa nói “rất bình thường”, bỗng nhiên nổi đóa: “A a a a a a a a không được!!” Sao lại có người coi lời nói đó là thật chứ!!!
Thời Dạ: “?” Chuyện gì đang xảy ra vậy, tên đàn ông hai mặt này.