Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 46




Do tính đặc thù của Thời Dạ, trường đã sắp xếp lại ký túc xá cho hai người họ.

Tòa nhà ký túc xá này vốn là ký túc xá dành cho du học sinh, mỗi phòng đều là phòng đôi, mỗi người đều có giường tầng và bàn học, mỗi phòng đều được trang bị phòng vệ sinh khép kín, điều kiện tốt hơn nhiều so với ký túc xá bình thường.

Mỗi tầng của tòa nhà ký túc xá đều có không gian sinh hoạt, nhà bếp và phòng giặt là riêng biệt, đây cũng là để phù hợp với thói quen sinh hoạt của các quốc gia khác nhau.

Sau khi chuyển đến ký túc xá mới, Sở Anh Túng liền hào hứng đi dạo quanh một vòng.

Lúc Thời Dạ chậm rãi sắp xếp hành lý xong, Sở Anh Túng đã như một cơn gió, đi thăm thú rất nhiều nơi, thậm chí còn làm quen với hai cô hàng xóm của họ – một cặp chị em xinh đẹp đến từ nước Nga.

Hai cô gái xinh đẹp nhìn thấy một chàng trai Hoa Quốc tuấn tú như Sở Anh Túng, nhất thời không nhịn được mà bắt chuyện, còn nhét vào túi anh một nắm kẹo trái cây.

Sở Anh Túng vui vẻ đổ kẹo lên bàn, nói với Thời Dạ: “Mời cậu ăn, ngọt lắm!”

Nói xong, anh ta lại chạy biến.

Một lúc sau, Thời Dạ chuyển máy tính của mình xong.

Sở Anh Túng lại chạy vào, hào hứng khoe với Thời Dạ những bức ảnh vừa chụp được bằng điện thoại, nói: “Oa, lần đầu tiên tôi phát hiện ra phòng giặt có cả máy sấy, đúng là phân biệt đối xử mà! Hơn nữa, loại máy giặt này rất dễ sử dụng, có thể tải ứng dụng điều khiển trên điện thoại, nào, để tôi dạy cậu cách tải…”

Thời Dạ: “…”

Cậu im lặng đưa điện thoại cho Sở Anh Túng, nghe anh ta lải nhải bên tai.

Sở Anh Túng cài đặt xong ứng dụng giặt giũ cho cậu, rồi lại chạy biến.

Một lúc sau, Thời Dạ sắp xếp xong đồ dùng vệ sinh cá nhân, tiện thể lau chùi bồn rửa mặt.

Sở Anh Túng lại chạy vào, vui vẻ nói với Thời Dạ: “Oa, nhà bếp rộng quá! Ngoài bếp ga còn có lò vi sóng và lò nướng! Hai cái tủ lạnh siêu to, bên trong có rất nhiều đồ ăn, hình như mỗi phòng được sử dụng hai tầng, chúng ta bàn bạc một chút là có thể để được rất nhiều đồ… Sau này muốn uống nước đá, đồ uống lạnh cũng không cần phải xuống lầu mua nữa!”

Thời Dạ: “…” Có vẻ như môi trường mới đã tạo điều kiện cho tên lắm lời này phát huy hết khả năng.

Thời Dạ im lặng quay người, tiếp tục lau bàn học của mình.

Mười mấy phút sau, Sở Anh Túng lại vui vẻ chạy về.

Lần này, anh ta reo lên: “Phòng sinh hoạt có một cái tivi siêu to! Tôi có thể mang máy chơi game của mình đến đây, chúng ta tiếp tục chơi game nhé. Chắc chắn trong thời gian biểu của tiểu Thời Dạ cũng có thời gian chơi game đúng không? Chúng ta đổi từ chơi Sudoku sang chơi game, hắc hắc, sau này mỗi tối đều có việc để làm rồi…”

Thời Dạ: “…”

Cậu dừng động tác trên tay, liếc nhìn Sở Anh Túng.

— Tên học trưởng này, giờ đã đến mức tự ý thay đổi thời gian biểu của cậu rồi sao?

Sở Anh Túng không hiểu ý tứ trong ánh mắt của Thời Dạ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ta ngã phịch xuống giường, vui vẻ tưởng tượng: “Buổi sáng 7 giờ chúng ta ra ngoài chạy bộ, sau đó tắm rửa, ăn sáng, rồi đi học. Buổi trưa tôi qua tìm cậu ăn trưa, chiều lại cùng nhau đến phòng tư vấn tâm lý, cậu chơi điện thoại, tôi ngồi máy lạnh… Buổi tối có thể ăn tối ở nhà bếp của ký túc xá, chúc mừng cậu có cơ hội được ăn gà nướng do chính tay anh Tống làm! Sau đó, chúng ta chơi game, chơi cả đêm, he he…”

Thời Dạ cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cả đêm không được.”

Sở Anh Túng: “Hả? Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi sao?”

Thời Dạ nhìn anh ta, nói: “Có thể chơi từ 30 đến 60 phút.”

Thực ra đây là giọng điệu thương lượng, nhưng Sở Anh Túng đã giơ hai tay lên cao: “Vạn tuế!! Ký túc xá mới vạn tuế!!”

Thời Dạ: “…”

Mặc dù không hiểu tại sao anh ta lại vui mừng như vậy.

Nhưng như vậy… hình như cũng không tệ.

Đợi đến lúc Sở Anh Túng hăng hái đi thăm thú hết tòa nhà ký túc xá mới, trời cũng đã tối, quản lý ký túc xá mới cũng đến xem qua phòng của họ.

Ký túc xá mới rất náo nhiệt… Hình như nơi Thời Dạ ở chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Sở Anh Túng đang chơi game di động cùng Thời Dạ, cả hai đều bật loa ngoài, âm thanh trò chơi vô cùng sôi động.

Hai chàng trai đẹp trai ngồi đối diện nhau, Sở Anh Túng ngả người ra sau, nằm bò trên ghế, hét lớn: “Dạ ca cứu tôi, a a a, cứu tôi, tôi bị tấn công!”

Thời Dạ im lặng bấm điện thoại, chạy đến cứu Sở Anh Túng.

Sau đó… hai tên gà mỏ lại cùng nhau bị giết.

Trên màn hình vang lên âm thanh rõ ràng: “Double kill!”

Sở Anh Túng: “…”

Thời Dạ: “…”

Sở Anh Túng gãi đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “A, sao tên này lại béo thế nhỉ, đều tại team mình cho hắn ta ăn hành, dù sao cũng không phải lỗi của chúng ta! Đi thôi tiểu Thời Dạ, đợi hồi sinh, anh dẫn em đi lấy bùa đỏ.”

Thời Dạ: “Ừm.”

Quản lý ký túc xá cũng không muốn làm phiền họ, đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn một lúc, quan sát bên trong phòng.

Ông thấy hành lý của Sở Anh Túng vẫn chưa được dọn dẹp xong, túi lớn túi nhỏ chất đống trong phòng, chiếm rất nhiều diện tích, còn lấn sang cả chỗ của Thời Dạ.

Thế là quản lý ký túc xá lên tiếng nhắc nhở: “Sở Anh Túng, nhớ dọn dẹp đồ đạc của cậu đi, đừng có chiếm chỗ của em học đệ. Nhớ đối xử tốt với Thời Dạ đấy.”

Sở Anh Túng không ngẩng đầu lên, nói: “Biết rồi! Cháu đối xử với cậu ấy tốt lắm rồi, bùa lợi gì cũng nhường cho cậu ấy hết, còn muốn thế nào nữa?”

Thời Dạ: “Rồi tặng hết cho team bạn.”

“Phụt!” Sở Anh Túng lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu, phản đối: “Đừng có nói ra chứ! Hai chúng ta đánh đôi một lần cũng không thắng nổi một trận sao!”



Quản lý ký túc xá thấy mình đúng là bóng đèn, không chen lời vào được, liền cười ha hả, lắc đầu bỏ đi.

Một lúc sau, hai người kết thúc 60 phút chơi game.

Sở Anh Túng vẫn còn đang hăng hái, đặt điện thoại xuống, bắt đầu dọn dẹp phòng.

Cửa lại bị gõ, lần này là cố vấn học tập mới của Thời Dạ.

Cố vấn học tập bước vào, nhìn quanh một lượt, thấy Sở Anh Túng đang dọn dẹp, trên bồn rửa mặt bày la liệt đồ đạc của anh ta – Ngược lại, Thời Dạ chỉ có một chiếc cốc đựng bàn chải và kem đánh răng.

Cố vấn học tập mỉm cười nói: “Sao chỉ có một mình cậu dọn dẹp vậy? Nhớ chừa chỗ cho Thời Dạ nữa, đừng bá đạo quá nhé.”

“?” Sở Anh Túng nói, “Trên mặt em có chữ nào viết là sẽ bắt nạt học đệ sao? Thật ra em là người rất có nguyên tắc!”

Cố vấn học tập nói: “Vậy thì tốt, Thời Dạ không thích nói chuyện, cậu phải chú ý quan tâm đến cảm xúc của em ấy.”

Sở Anh Túng: “Biết rồi, biết rồi.”

Lại một lúc sau, cố vấn học tập rời đi, điện thoại của Sở Anh Túng lại reo, là giáo sư Mục gọi đến.

Đầu dây bên kia, giáo sư Mục nói: “Tôi nghe nói hai đứa sống chung rồi à? Chúc mừng nhé.”

“Sống, sống chung gì đó…” Giọng Sở Anh Túng đột nhiên cao vút, “Đừng dùng từ ngữ kỳ quái như vậy! Chỉ là trở thành bạn cùng phòng thôi!!”

“Giống nhau cả thôi.” Giáo sư Mục cười tủm tỉm nói, “Như vậy càng tiện cho cậu chăm sóc Thời Dạ, thật tốt. Bên tôi cũng vừa nhận được thông báo của trường, sau này mỗi tuần đều phải cho Thời Dạ làm bài kiểm tra tâm lý một lần, bình thường có cậu ở bên cạnh thì càng yên tâm hơn. Đúng rồi, bây giờ hai đứa đang làm gì vậy?”

Sở Anh Túng liếc nhìn, nói: “Đang dọn dẹp đồ đạc cùng nhau. Cậu ấy đang giúp em treo khăn.”

“Đừng có bắt nạt học đệ đấy.” Giáo sư Mục nói, “Thời Dạ còn đang bị thương mà, cậu để em ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa…”

Sở Anh Túng có chút tủi thân: “Ý thầy là sao chứ! Rốt cuộc thầy muốn cháu phải làm sao? Tại sao thầy với cả cố vấn học tập đều nghĩ em sẽ bắt nạt cậu ấy vậy! Em không có!”

Lúc này, Thời Dạ treo khăn xong, từ phòng vệ sinh đi ra, liền bất ngờ nhìn thấy một tên học trưởng đầy vẻ tủi thân.

Thời Dạ: “?”

Sở Anh Túng vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Em biết rồi, biết rồi, em với Thời Dạ rất tốt!”

Giáo sư Từ nói: “Vậy hai đứa cứ thích nghi với môi trường mới trước đi, chuyện nhiệm vụ thân mật có thể từ từ…”

Sở Anh Túng lúc này mới nhớ ra, nhiệm vụ thân mật mới chỉ tiến hành đến giai đoạn “tặng quà cho nhau”, nhất thời anh không biết phải tiếp tục như thế nào.

Tuy nhiên, bây giờ đã sống chung với nhau rồi, tặng quà chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Sở Anh Túng cúp điện thoại, cười hì hì nhìn Thời Dạ, nói: “Hay là ngày mai dậy muộn một chút, tôi làm cơm hộp cho cậu mang đi nhé? Này, cậu đã từng nhận được cơm hộp bao giờ chưa?”

Thời Dạ nói: “Chưa.”

Sở Anh Túng hào phóng nói: “Chúc mừng cậu, sắp được nhận một phần cơm hộp do chính tay trai đẹp tặng đấy! Nhớ đăng lên mạng xã hội khen tôi nhé.”

7 giờ sáng hôm sau.

Thời Dạ thức dậy đúng giờ, sau khi rửa mặt xong, nhớ đến lời hứa hôm qua, bèn đi đến bên giường Sở Anh Túng.

“Dậy đi.” Cậu nói.

Điều hòa vẫn đang chạy, Sở Anh Túng cuộn tròn trong chăn, ưm một tiếng, nhưng rõ ràng là không dậy nổi.

Thời Dạ: “…” Người bình thường gọi người khác dậy như thế nào nhỉ?

Thời Dạ suy nghĩ một lúc, kéo chăn của Sở Anh Túng ra, để ánh nắng chiếu vào mặt anh ta, rồi lại nói: “Dậy đi.”

“Ưm, Văn Bạch đừng quậy…” Sở Anh Túng lẩm bẩm trong cơn mê, trở mình trên giường, đưa tay lên che mặt, chiếc áo sơ mi vì thế mà bị lật lên, lộ ra phần bụng mềm mại…

Cơ bụng đúng là chỉ còn lại bốn múi, trông mềm nhũn.

Thời Dạ vẫn còn nhớ cảm giác đó, nhưng cậu nghĩ, bây giờ mà sờ vào, chắc chắn mặt Sở Anh Túng sẽ đỏ bừng… Biết đâu anh ta còn nổi giận nữa.

Thời Dạ chưa bao giờ chủ động gọi ai (dậy) như vậy.

Cậu đứng bên giường Sở Anh Túng khoảng 5 phút, ngắm nhìn đủ các tư thế ngủ muôn hình vạn trạng của anh ta, nếu còn tiếp tục như vậy, chính thời gian biểu của cậu cũng sẽ bị xáo trộn mất.

Cuối cùng, Thời Dạ quyết định sử dụng biện pháp mạnh.

Cậu véo má Sở Anh Túng, nói: “Thương Kiếm Sát Thiên.”

Sở Anh Túng đột nhiên mở to mắt: “?!”

Thời Dạ: “Anh còn không dậy, tôi sẽ cướp nụ hôn đầu của anh đấy.”

Sở Anh Túng bừng tỉnh: “Cái gì!!!”

Biện pháp mạnh phát huy tác dụng, Thời Dạ hài lòng bỏ đi.

Để lại Sở Anh Túng vừa tỉnh giấc mộng, đầu tóc rối bù, ngồi trên giường ngẩn người suy nghĩ về ba phút nhân sinh.

Vài phút sau, Thời Dạ đã ra ngoài chạy bộ.

Còn Sở Anh Túng vì dậy muộn, đành phải nuốt lời hứa, không chạy bộ cùng cậu nữa, mà tự mình vào bếp, lấy thịt bò đông lạnh, salad mua từ tối hôm qua ra, chuẩn bị làm một hộp cơm tràn đầy tình yêu.

Anh vừa đặt nồi lên bếp, điện thoại lại reo, lần này là Dư Cảnh Thụ gọi đến.

Dư Cảnh Thụ hỏi: “Hôm qua vừa chuyển ký túc xá, ngủ có ngon không?”

Sở Anh Túng thuận miệng đáp: “Cũng tạm.”

Dư Cảnh Thụ liền nói: “Sống chung với Thời Dạ thế nào? Bây giờ cậu ấy vẫn còn đang ngủ sao?”

Sở Anh Túng nói: “Cũng tạm, cậu ấy ra ngoài chạy bộ rồi.”

Dư Cảnh Thụ “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Đồ đạc dọn dẹp xong chưa? Có cần chsu giúp gì không?”

“…” Sở Anh Túng đột nhiên cảnh giác, “Tôi dọn dẹp hết rồi, còn cho Thời Dạ tham gia nữa, hơn nữa rất cẩn thận, không để cậu ấy phải động tay động chân gì nhiều.”

Nghe vậy, Dư Cảnh Thụ ngẩn người hồi lâu, sau đó mới nói: “… Vậy thì tốt.”

Sở Anh Túng thở phào nhẹ nhõm, kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, tiếp tục cầm lấy muôi múc canh.

Rồi chỉ nghe thấy Dư Cảnh Thụ nói: “Anh Túng này, sau này con cũng như hôm nay, quan tâm chăm sóc A Dạ nhiều hơn một chút, đừng có lúc nào cũng bắt nạt học đệ. Chú vừa nghe giáo viên chủ nhiệm lớp cậu nói, cậu thường xuyên ra ngoài lớp học tìm–“

Lời còn chưa dứt.

Chàng học trưởng đáng yêu dậy sớm làm cơm hộp cho học đệ – Sở Anh Túng, tay cầm muôi múc canh, tại chỗ nổi đóa: “Tôi! Không có! Bắt nạt cậu ấy! Rốt cuộc mọi người muốn thế nào, hay là tôi gả luôn cho cậu ấy làm vợ bé nha?!!!”