Vũng Bùn

Chương 22




Khi tay Thanh Bình chạm lên bụng cô, Khiết An giật mình xém chút nữa là đứng dậy, nhưng cuối cùng lại nhịn được cảm giác muốn trốn chạy mà ngồi ngay ngắn lại. Thanh Bình như nhận ra, y hơi ngẩng lên, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.

Thanh Bình bắt đầu di chuyển, tay sờ xung quanh rồi lại dần di chuyển xuống phần bụng dưới. Cảm giác nhột nhạo từ vùng bụng truyền lên não khiến cô run lên. Nhột khiến cảm giác buồn cười dấy lên, khi đến lúc chịu không nổi, trong họng Khiết An lại phát ra một tiếng cười thật khẽ. Rồi cũng vì thế mà ngại, bụm miệng bản thân lại.

Cô ngại ngùng nhìn xuống Thanh Bình, y có vẻ không để ý chuyện vừa nãy mà tập trung hết sự chú ý vào bụng cô.

“Từ sáng tới giờ em có ăn gì không?”

“Dạ không. Bụng em vẫn còn yếu nên không ăn được gì nổi…”

Khiết An chậm rãi trả lời. Thanh Bình nghe thế, rồi lại suy nghĩ điều gì, cô còn nghe tiếng y lẩm bẩm “Liệu có được không…”, cô không hiểu nhưng cũng lại càng không dám hỏi thêm.

“Em chịu khó chút nhé?”

“Dạ vâng…?”

Khiết An đương nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ là, việc bị sờ bụng thì ngoài nhột với ngại ra thì khó chịu chỗ nào nhỉ…? Nhưng chỉ ngay sau đó, cô mới hiểu ra vì sao Thanh Bình lại hỏi câu đó.

Cô thấy bụng mình hơi nóng lên, cảm giác cứ cuồn cuộn trong bụng như đang có gì di chuyển trong đó. Khiết An chưa kịp hiểu sự tình, ngay lập tức bị hành động tiếp theo của y làm cho khó chịu.

Bụng cô bị y dùng ngón trỏ nhấn vào, lực nhấn đủ mạnh khiến Khiết An cảm thấy đau, tuy không quá đau đớn như bị gì đó đánh mạnh vào, nhưng nó đủ làm cô khó chịu.

“Anh…đợi-”

Câu nói chưa hoàn chỉnh liền bị cái ấn mạnh từ ngón trỏ làm cho nuốt vào lại trong bụng. Khiết An chợt cảm thấy không ổn, cô khó chịu đến mức muốn thoát ra. Nhưng Thanh Bình nhìn ra ý định đó, y dùng tay còn lại ôm eo cô, cố định Khiết An ngồi ngay một chỗ.

Đầu óc Khiết An rối bời, mãi không hiểu chuyện gì. Cô ráng chịu cái cảm giác nóng bừng, nôn nao của bụng dưới, trong họng phát ra những tiếng rên ri khó chịu. Lần này thì Thanh Bình như tăng lực, y nhấn mạnh thêm khiến Khiết An chịu không nổi mà quằn mình, hai tay trơ trọi lại ôm lấy đầu y.



Rồi một cảm giác vô cùng quen thuộc dấy lên.

Là nôn.

Khiết An thật sự muốn nôn rồi.

Cái bụng yếu ớt sáng giờ chưa ăn gì của cô tự nhiên lại kêu ùng ục. Dù chẳng có thứ gì trong trỏng, nhưng cảm giác có thứ gì đó cứ từ bụng trào lên cổ họng, ngoan cố muốn ra ngoài.

Khiết An bụm miệng, không muốn nôn.

“Khiết An.” Giọng Thanh Bình vang lên bên tai, rất nhỏ đủ để cả hai nghe thấy. “Nôn ra đi.”

Không cần phải đợi Thanh Bình nói, Khiết An cũng nôn “nhờ” cái ấn mạnh dưới bụng mình.

“Ọe…”

Từ trong miệng Khiết An nôn ra thứ chất lỏng đen như bùn, là “chúng” - thứ tồn tại trong bụng cô mà hành cô mấy năm nay. “Chúng” trào ra, lúc nhúc cố gắng muốn chui lại vào trong, nhưng Khiết An lại lần nữa tống hết chúng ra ngoài. Chúng cứ thế mà rơi xuống,…ngay đầu Thanh Bình.

Đúng thế, vì tư thế cả hai lúc nãy khá sát nhau, thậm chí Khiết An còn ôm khư khư lấy đầu y. Nên bây giờ, cái gì mà tống ra khỏi miệng Khiết An thì giờ đều rơi hết lên đầu Thanh Bình. Né không được nên y ngồi đó chịu trận như đúng rồi.

Đợi đến khi Khiết An nôn đến khan cả họng, cô ho mấy tiếng rồi mới ngẩng lên. Cảm thấy có gì đó sai sai nên cô lại cúi xuống nhìn mảng đầu đầy “bùn” của y.

“A…”

“AAAAAA???”

Nhận ra thì đã quá trễ, Khiết An lỡ nôn lên người Thanh Bình mất tiêu rồi. Cô run lẩy bẩy, vội buông y ra, mấy câu xin lỗi tuôn ra ào ào. Ngược lại dáng vẻ hốt hoảng của Khiết An thì Thanh Bình chỉ cười trừ xua tay ý bảo không sao.



Một chiếc khăn rơi xuống đầu Thanh Bình, Thế Dương không biết từ khi nào đã rời khỏi ghế sofa mà trở lại với chiếc khăn trên tay. Ông vô cùng tốt bụng mà lau giúp tóc cho Thanh Bình, tuy có phần hơi mạnh bạo.

“Con bé đã nôn ra khá nhiều. So với trước đó, việc ăn vào cũng chỉ khiến con bé nôn một chút. Cậu đã làm gì?”

“À, ngài hỏi cái đó à. Chỉ là vài thủ thuật nhỏ không tiện bật mí thôi.”

Nghe Thanh Bình nói như thế, Thế Dương cũng ngầm hiểu rằng y không muốn nói ra nên không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi lau tóc xong thì trông nó cũng đỡ hơn phần nào, Thanh Bình tiếp tục lau dọn vũng bùn ờ dưới sàn. Khiết An ngay lập tức đòi giúp, dù gì cô cũng là thủ phạm của đống bầy nhầy không ngừng lúc nhúc trên sàn cơ mà. Nhưng Thanh Bình không cho, y còn nói thêm.

“Em mà tới gần nó quá là nó lại nhảy vào miệng em đấy. Tốt nhất nên để anh làm cho.”

Không biết là thật hay đùa nhưng Thanh Bình trông nghiêm túc lắm, cha cô cũng kéo cô ra chỗ khác ngồi, nên Khiết An cứ ngại ngùng nhìn y lau dọn.

Để ý thì đúng là “chúng” vẫn còn di chuyển, cứ như bùn mà không ngừng tràn lan ra trên sàn. Nhưng chỉ qua một cái lau của Thanh Bình thì chúng lại bị tém gọn hết vào trong khăn không còn nhúc nhích gì thêm. Mấy chốc chiếc khăn trắng đã trở nên đen sì, lại còn có mùi hôi thối bốc lên.

“Em coi trên người có dính không đấy? Lau nhanh đi nhé.”

Thanh Bình lại lấy ra chiếc khăn tay nhỏ đưa cho cô. Lúc này Khiết An mới nhìn xuống áo mình, để ý dưới góc trái của nó đã thấm đẫm màu đen.

“Tệ thật đấy. Con phải nhanh thay áo ra thôi.”

Thế Dương bên cạnh lấy chiếc khăn, cẩn thận lau trên bề mặt áo nhưng có vẻ không si nhê gì.

“Bị thấm vào áo rồi sao?” Thanh Bình đứng dậy, y trầm ngâm một hồi. “Vậy thay đỡ quần áo nhà anh. Chắc là vẫn còn vài bộ của Mỹ Lệ ở đây thì phải…”

Thanh Bình quay gót đi khỏi, có vẻ như là đi lấy quần áo cho Khiết An. Nhưng cái Khiết An chú ý hơn là cái tên mà y vô tình buột miệng nói ra.