Vũng Bùn

Chương 20




Qua ngày hôm sau, Khiết An quay trở lại ngôi đền, nhưng khác với những lần trước, cha cô lại đi cùng cô.

Thế Dương không thích Thanh Bình cho lắm, nếu được thì ông cũng muốn né gặp mặt y. Nhưng nhìn chung để con gái một mình ở chung với tên gian xảo đó (Thế Dương tự đặt) thì không tốt. Lỡ mà tên đó làm trò gì hại con gái của ông thì sao? Thế Dương cứ thể mà liền dẹp hết công việc để đi theo bảo vệ. Dù Khiết An có vẻ không muốn vì sợ làm phiền.

Lúc đến trước cửa đền cả hai lại bắt gặp một ai đó quen thuộc. Dáng người cao với mái tóc ngắn ngang vai, mặc trang phục thoải mái đang quét dọn con đường dẫn vào đền.

Người nọ dường như cũng cảm thấy có ai đang nhìn mình, cũng ngẩng lên rồi bất ngờ khi thấy người quen.

Chưa kịp ú ớ điều gì thì Khiết An đã reo lên một tiếng thật lớn.

"Cô Mỹ Lệ!"

Rồi cô chạy vội tới bên cạnh người nọ.

Thế Dương đi theo sau, ông gật đầu chào hỏi Mỹ Lệ một cái.

"Sao em lại ở đây..."

Mỹ Lệ có chút bất ngờ. Hôm nay cô nhận được thông báo xin nghỉ từ Khiết An, cô tin Khiết An nên cũng không hỏi lí do.

Sau đó nhận được một cuộc điện thoại, nhờ cô tới quét dọn đền giúp. Mỹ Lệ đang rảnh đương nhiên đồng ý mà tới. Đâu có ngờ lại trùng hợp lại bắt gặp cả Khiết An lẫn cha Khiết An ở đây.

Mỹ Lệ ngại ngùng nhìn cả hai, không biết nên giải thích ra sao.

"Trùng hợp thật, không ngờ lại bắt gặp cô ở đây."

Thế Dương liền mở lời trước, sau đó nhìn cây chổi trên tay Mỹ Lệ.

"Cô tới đây để... dọn dẹp à?"

"Vâng. Tại người quen em có nhờ em tới dọn dẹp giúp."

Nhắc tới "người quen", Thế Dương liền nheo mày. Không lẽ "người quen" được nhắc đến là Thanh Bình đấy à, nếu như vậy thì có thể lắm. Để tạo được một đống vụ việc "tình cờ" thì dù gì cũng cần có tiếp tay, mà nếu là Mỹ Lệ thì lại càng có khả năng là thế...

Nhưng sau đó Thế Dương dẹp luôn suy nghĩ của mình khi nhận ra mình sai sau câu hỏi của Khiết An lẫn câu trả lời của Mỹ Lệ.



"Anh Triết Vĩ nhờ ạ?"

"Ừm. Em gặp anh ấy rồi à?"

"Dạ vâng. Dạo gần đây em có hay tới đây..."

Vốn là tới để gặp Thanh Bình, nhưng lúc nào cũng chỉ cóTriết Vĩ ở nhà. Mà lần nào cũng như lần nấy, nói chuyện một chút, đưa trà rồi tay trắng ra về.

Khiết An suy nghĩ, không biết liệu hôm nay có Thanh Bình ở nhà hay không.

"Vậy sao." Mỹ Lệ gật đầu như đã hiểu. "Hôm nay em tới gặp Triết Vĩ à? Tiếc là anh ấy đi ra ngoài mất rồi."

"Dạ không. Em tới để tìm...anh Thanh Bình ạ..." Khiết An lại ngập ngừng. "Không biết hôm nay anh ấy có ở nhà không ạ...?"

"Có chứ. Em tới là có mà."

Câu trả lời của Mỹ Lệ làm Khiết An có chút bối rối. Bởi mấy ngày hôm trước, cứ tới là chỉ có Triết Vĩ ở nhà. Thậm chí Triết Vĩ còn nói Thanh Bình đã rời khỏi nhà từ rất sớm nữa...

"Nhưng mà mấy ngày hôm trước...anh Triết Vĩ bảo không có..."

"Triết Vĩ...nói thế với em?"

"Dạ vâng..."

Gương mặt Mỹ Lệ lộ rõ vẻ bất ngờ. Sau đó cô im lăng ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.

"Lần đầu tiên tới đây, em có gặp Thanh Bình không?"

Tuy có chút không hiểu câu trả lời của Mỹ Lệ, nhưng Khiết An cũng thành thật đáp lại.

"Anh ấy có dẫn em tới đây, nhưng sau đó lại đi đâu mất."

Gương mặt Mỹ Lệ liền có chút không tự nhiên, cô né hẳn một bên, che đi gương mặt méo lại vì bực tức của mình. Giữ cho chất giọng của bản thân bình tĩnh, cô nói với Khiết An.

"Thanh Bình có ở nhà đấy. Em đến tìm anh ấy đúng không? Vào đi, chắc...anh ấy đang chờ."



Thế Dương nhận ra có gì đó kì lạ xuyên suốt cuộc trò chuyện. Nhưng ông chưa kịp hỏi thì đã bị Khiết An kéo đi.

"Dạ em cảm ơn. Em đi trước nha, tí gặp cô sau."

May mắn như mỉm cười với Khiết An. Hôm nay Thanh Bình lại có ở nhà, cô thì lại nôn nóng muốn gặp y lắm rồi. Đương nhiên là để nói chuyện với Thanh Bình về vụ bệnh tình rồi, chứ hoàn toàn không có ý gì hết...chắc vậy?

Thấy con gái như thế, Thế Dương cũng không cản, để mặc Khiết An kéo mình đi. Tuy vậy ông cũng ngoái đầu lại nhìn Mỹ Lệ, cô chỉ đơn thuần tiếp tục việc dọn dẹp của mình.

Khi cả hai người họ đã rời đi hết, chỉ còn lại Mỹ Lệ. Từ xa, không rõ gương mặt của cô như thế nào. Chỉ nghe thấy tiếng chổi quét xào xạc đầy mạnh bạo.

"Em đừng quét mạnh như thế chứ? Chổi sẽ lại hỏng mất."

Tiếng ai đó quen quen vang lên, Mỹ Lệ cũng không vì thế mà dừng hành động của mình. Cô thậm chí còn ngước lên, mặt mày cau có nhìn người kia.

"Anh giấu em." Mỹ Lệ bực mình dậm chân xuống đất. "Giấu rất nhiều."

"Anh xin lỗi." Người kia cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi.

"Là kế hoạch của Thanh Bình chứ gì? Cứ như em đang bị lừa vậy. Đáng lẽ em không nên mời Khiết An tới đây..."

Mỹ Lệ vuốt mặt mình, rốt cuộc không chịu nổi mà ngồi thụp xuống đất, vùi đầu vào đầu gối của mình.

"Ấy, em đừng khóc..." Người kia vội ngồi xuống theo, hết sức dỗ dành.

"Triết Vĩ. Em cho anh cơ hội cuối, kể hết tất cả!"

"Nhưng mà..."

Triết Vĩ tính từ chối, nhưng Mỹ Lệ cao tay hơn.

"Một là kể, hai là em khóc."

"Anh kể mà, kể mà." Triết Vĩ liền giờ cờ trắng đầu hàng. "Ra quán anh ngồi đi, ở đây nắng quá."

"Ừm..."